Lâm Dương liếc nhìn điện thoại, cũng cười khanh khách.
*Tiểu Lâm, có chuyện gì vậy? Có rắc rối gì sao?” Trịnh Nam Thiên ở bên này cau mày hỏi.
Mặc dù không biết nội dung cụ thể như thế nào, nhưng xét theo lời nói của Lâm Dương, hiển nhiên không phải là chuyện tốt.
“Ò, không sao… Chỉ là có máy tên con đồ quấy rồi tôi mà thôi, tôi không muốn quan tâm đến bọn họ.” Lâm Dương cười nói.
“Thật sao?” Trịnh Nam Thiên cau mày.
“Lâm thần y, nếu như cậu gặp phải khó khăn gì, có thể nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu về những vấn đề trong phạm vi khả năng cho.
phép.” Người đàn ông mặc chế phục bên cạnh nói.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Lâm Dương cười nói: “Mọi người, tôi còn có việc phải làm, không ở lại lâu được. Tạm biệt.”
“Vậy được, Lâm Thần Y, tôi gọi Tiểu Triệu đưa cậu đi.”
“Không cần, không cần…”
Lâm Dương từ chối rồi rời khỏi viện dưỡng lão.
Trịnh Nam Thiên nhìn bóng lưng của Lâm Dương rời đi, cau mày.
“Nam Thiên, ông làm sao vậy?”
“Tôi đang nghĩ về chuyện của Tiểu Lâm.”
“Lâm thần y cũng là một người kỳ lạ, có những chuyện cậu ta sẽ tự mình giải quyết, ông đừng lo lắng quá!”
“Nhưng trong cuộc điện thoại vừa rồi, hình như tôi đã nghe thấy hai từ ‘Lâm gia’.
“Cái gì? Nhà họ Lâm sao?”
Mọi người đều thở dốc, sắc mặt ngưng trọng.
“Tiểu Triệu! Đi điều tra đi.”
“Vâng, thủ trưởng!”
Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, Lâm Dương lên xe do Long Thủ sắp xếp, trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328853/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.