Anh không đùa với tôi chứ? ”Hoa Mãn Thần mát một lúc lâu mới hoàn hồn, giọng nói khô khốc hỏi.
“Cậu Hoa, tôi có khi nào nói đùa với cậu chưa? Thầy Chu đang ở phòng bệnh số 318. Nếu cậu không tin thì đi xem thử!”, Người tài xế vẻ mặt buồn bã nói.
Sắc mặt Hoa Mãn Thần trở nên nặng nè.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Anh ta hạ thấp giọng hỏi.
Tài xế ngay lập tức đem tất cả những gì mà anh ta nhìn thấy toàn bộ kế ra hét.
Hoa Mãn Thần vừa nghe thấy thì kinh ngạc vô cùng.
“Cái này … cái này làm sao có thể? Thân thủ của anh ta tốt như vậy sao?”
“Cậu Hoa, Lâm Dương này không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Chúng ta phải cần thận hơn một chút.” Người lái xe nói.
“Hừ, thân thủ tốt thì sao? Anh cho rằng đây là thời cổ đại sao?
Nói kỹ năng của ai lợi hại? Thân thủ của anh ta còn tốt hơn so với súng sao? Bát kể là anh ta mạnh cỡ nào, có thể qua được nhiều người sao?” Hoa Mãn Thần hừ lạnh một tiếng nói.
“Vậy thì cậu chủ, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tài xế hỏi.
“Không ai dám đắc tội bổn thiếu gia như vậy. Lâm Dương này đã phản kϊƈɦ lại rồi, vậy tôi phải để cho anh ta biết kết cục của việc chống lại bổn thiếu gia sẽ như thế nào. Đi, gọi điện về nhà và nói với bố mẹ tôi về chuyện của thầy Chu. Đặc biệt là bồ tôi, ông ấy và thầy Chu vừa là thầy vừa là bạn. Tuyệt đối không thể chịu được chuyện thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328754/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.