Những tiếng chửi rủa ác độc vang lên khắp khu nhà cũ của nhà họ Tô, ai nghe được cũng tê dại da đầu.
Mọi người biết, nếu bà cụ Tô không chết thì sẽ không ngừng lại!
“Chuyện nhỏ! Bà cụ cứ yên tâm.” Liễu nhị gia mặt không nhúc nhích cầm lấy đơn thuốc mặt, quay đầu sang híp mắt nhìn Lâm Dương nói: “Thật ra cho dù bà cụ không nói, cậu cũng không nhảy nhót được quá lâu đâu, Liễu Khiếu Sinh tôi không dọn sạch cậu, người Giang Thành sẽ cười nhạo tôi!”
“Haha, Lâm Dương, cậu nhất định phải chết!”
Tô Mỹ Tâm lầy lại vẻ kiêu ngạo, hét lớn.
“Được rồi, nên dọn dẹp đi.”
Liễu Khiếu Sinh liếc mắt nhìn Luật sư Khang bên đó, nhàn nhạt nói: “Khang Giai Hào, lá gan của anh không nhỏ nhỉ? Lại dám chống lại tôi?”
“Nhị gia, tôi……” Vẻ mặt Khang Giai Hào biến sắc trong nháy mắt.
Lâm Dương cau mày.
“Cút đi, từ chỗ nào đến thì cút về chỗ đó.”
“Vâng… vâng…”
Khang Giai Hào ɖu͙ƈ vội vàng gật đầu, xoay người rời đi, lúc đi qua bên cạnh Lâm Dương, hấp tấp cúi đầu nói: “Anh Lâm, thật xin lôi.”
“Sao vậy?” Lâm Dương điềm đạm hỏi.
“Mã đồng có ơn tri ngộ với tôi, tôi rất cảm kϊƈɦ, nhưng…
nhưng…” Khang Giai Hào ấp úng.
“Nhưng anh ta nợ tôi một khoản tiền để chữa bệnh cho con gái anh ta, tôi muốn anh ta đi hướng đông thì anh ta phải đi hướng đông, tôi muốn anh ta đi hướng tây thì anh ta phải đi hướng tây.” Liễu nhị gia cười híp mắt.
“Thật xin lỗi…” Khang Giai Hào khàn giọng nói.
Có thể khiến đại luật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328669/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.