Tô Nhan ngây người.
Cô lại cho rằng bản thân đã nghe lầm.
Nhưng lý trí nói với cô là không.
Lâm Dương…Dám từ chối cô?
Ba năm qua, anh hầu như luôn tuân theo mệnh lệnh của cô, chưa bao giờ từ chối cô bất cứ chuyện gì, cho dù những chuyện đó phần lớn anh đều không làm được…Nhưng vì sao lúc này, anh từ chối cô dứt khoát như vậy?
“Anh có ý gì?” Tô Nhan hồi phục lại từ sự chấn động và kinh ngạc trong lòng, trầm giọng hỏi.
“Ý trêи mặt chữ.”
“Anh muốn bà nội chết sao?”
“Bà ta có chết hay không cũng không liên quan đến tôi.”
“Nhưng dù sao bà ấy cũng là bà nội mà! Hơn nữa, nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, với thái độ bác hai và bác ba, nhà họ Tô còn chỗ cho chúng ta sống sao?” Cảm xúc của Tô Nhan hơi kϊƈɦ động.
Cô vì cái nhà này mà dồn hết tâm sức, vậy mà người đàn ông này lại đứng ngoài cuộc.
Lâm Dương trầm mặc một lát, đột nhiên vô cùng nghiêm túc hỏi: “Em muốn anh cứu bà ta?”
“Đương nhiên là muốn.”
“Được, anh cứu. Nhưng em phải đi cùng anh, vì bác hai và bác ba chắc chắn không cho anh vào phòng cấp cứu, em tới thuyết phục bọn họ đi.”
“Anh đang ở đâu?”
“Cửa phòng cấp cứu.” Lâm Dương nói.
Tô Nhan hơi choáng, vội vàng đến phòng cấp cứu.
Lâm Dương đứng ở đó, giống như đã sớm đoán trước được việc đó.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lâm Dương, trong lòng Tô Nhan liền bốc hỏa.
“Này!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhan lạnh như băng: “Anh thật sự có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328613/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.