Chương trước
Chương sau
Buổi trưa ngày hôm sau, mười hai giờ.
Sân bay quốc tế tân Thành.
Bùi Nguyên Minh chuẩn bị đáp máy bay trở về Đại hạ lúc 2 giờ chiều.
Về phần chuyện Nam Dương bên này, anh cho rằng, với sự bảo vệ của Võ Minh Tân Thành, Dương Huyền Trân có thể dễ dàng hóa giải được sự phản kháng , gần như vô nghĩa của Dương gia.
Chưa kể, còn có Dương Đế Minh ở hậu trường hỗ trợ.
Vị chiến Thần Nam Dương này, không đơn giản như thế nhân tưởng tượng.
Khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị đi vào hành lang VIP, sau lưng anh vang lên tiếng xe lăn.
Sau đó liền nhìn thấy mười mấy tên vệ sĩ đang đẩy Dương Đế Minh, xuất hiện ở phía sau anh không xa.
“Dương Lão gia, ông có việc gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, làm gì lại đích thân tới đây?”
Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, bất quá vẫn là nghênh đón.
Dương Đế Minh khẽ cười với Bùi Nguyên Minh, nói: ” Có một số việc, ở trong điện thoại không tốt để trò chuyện, chẳng qua thừa dịp cháu gái yêu quý của ta, đang thu dọn đống hỗn độn của Dương gia, ta không có thời gian cho bảo bối, cho nên ta lập tức tới đây, chuẩn bị cùng Bùi tiểu hữu, tán gẫu thật tốt. ”
“Không quấy rầy chứ?”
“sẽ không.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, ánh mắt anh rơi vào một công viên nhỏ bên ngoài sân bay, sau đó cười nói: “Ở đây nhiều người như vậy, không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đi bộ qua đó một chút đi.”
” Được.”
Dương Đế Minh cũng không từ chối, mà ra hiệu với các vệ sĩ, cho hai người bọn họ không gian yên tĩnh.
Bùi Nguyên Minh cũng giúp Dương Đế Minh, đẩy xe lăn đi vào khu vườn nhỏ bên cạnh sân bay.
“Bùi tiểu hữu, ta hôm nay tới gặp cậu có ba chuyện, muốn cùng cậu tâm sự thành thật với nhau.”
Trên đường đi về phía trước, Dương Đế Minh không lãng phí thời gian, mà một mặt chân thành mở miệng.
” Bùi tiểu hữu, lần này chuyện của Dương gia, cám ơn tiểu bằng hữu ngàn dặm giúp đỡ.”
“Nếu không có cậu, bộ xương già của tôi, có lẽ thực sự bị lật úp trong rãnh nước, và cháu gái thân yêu của tôi, không biết cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì.”
Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Dương Lão gia nói quá lời, chuyện của Dương gia, rốt cuộc sẽ do Dương gia các ngươi giải quyết. Tôi là người ngoài xen vào, chỉ khiến Dương gia thêm tan nát.”
Dương Đế Minh cười nói:” Thế gian không có vương triều nào vĩnh hằng bất diệt, cũng không có gia tộc nào không bao giờ suy tàn.”
“Khi một gia tộc cần được đổi mới, nó phải trả một cái giá nhất định, để cho phép gia tộc tiếp tục phát triển.”
“Tiểu hữu của ta, cú đánh của cậu, đã để cho Dương gia chúng ta tiếp tục kéo dài hơn trăm năm nữa.”
“Vì lý do này, tôi quyết định tặng 30% cổ phần của Dương gia cho tiểu hữu cậu. hi vọng tiểu hữu cậu tiếp nhận.”
Bùi Nguyên Minh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Đế Minh, nên anh sau khi suy nghĩ một chút, vẫn là đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.