Chương trước
Chương sau
“Đã hiểu, đã hiểu!”
Cho dù Phó Văn Thiệu trong lòng uất ức, giờ phút này cũng chỉ có thể liên tục gật đầu.
 
Cảnh tượng này khiến mọi người trên toàn trường chết lặng.
Bọn hắn thân thể cứng đờ và run lẩy bẩy trong gió biển.
Vì cảnh tượng trước mắt, dù sao bọn hắn cũng không thể chấp nhận được.
Về phần Lý Tiểu Bảo, hắn lại càng tinh thần hoảng hốt, cảm thấy chính mình đang gặp phải cơn ác mộng dài nhất.
Bùi Nguyên Minh đập xong mặt Phó Văn Thiệu, ánh mắt anh rơi vào trên người Lý Tiểu Bảo cười mà không phải cười, thản nhiên nói: “Lý Tam Thiếu, xem như biểu ca ngươi có đến, cũng không có biện pháp giúp ngươi tìm về mặt mũi.”
“Biểu ca ngươi thật bá đạo, cũng doạ không được ta.”
“Ngươi hỏi hắn một chút, ta không cho hắn đứng lên, hắn còn dám đứng lên sao?”
Lý Tiểu Bảo một đám người miệng khô lưỡi khô, hoàn toàn không biết làm thế nào đáp lại Bùi Nguyên Minh.
Tuy nhiên, hắn biết rằng, nếu không có cách nào tìm được mặt mũi hôm nay, ba chữ Lý Tiểu Bảo hắn, sẽ trở thành trò cười lớn ở Tân Thành trong tương lai.
Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra lau ngón tay, nhàn nhạt liếc nhìn Phó Văn Thiệu một cái, nói: ” Các ngươi hai huynh đệ này, ngược lại là cùng một bản tính, ngươi thì muốn lợi dụng Dương tiểu thư. Sư huynh ngươi muốn lợi dụng Nguyễn tiểu thư.” .. ”
” Ngươi nói, ta đã thu thập ngươi, sư đệ ngươi có cần ta tự mình động thủ sao?”
Mẹ nó, Nguyễn tiểu thư?
Nguyễn Khả Khả !?
Phó Văn Thiệu nhanh chóng phản ứng.
Đương nhiên, hắn biết Nguyễn Khả Khả là bạn thân nhất của Dương Huyền Trân, hắn cũng đã từng có ý đồ.
Nhưng vấn đề là hắn đã không thực sự làm điều đó!
Nhưng mà tên biểu đệ xui xẻo của hắn, không chỉ làm vậy, mà còn đụng phải họ Bùi, đây không phải muốn chết thì là cái gì?
Nghĩ đến tình cảnh bị chai bia oánh vào đầu thật đáng buồn, nghĩ đến cảnh nữ vệ sĩ riêng của mình bị người một bàn tay đập bay.
Lúc này, Phó Văn Thiệu rùng mình một cái, trong tiềm thức giận dữ rống to với Lý Tiểu Bảo: “Lý Tiểu Bảo, ngươi lăn tới đây cho ta, lập tức xin lỗi Bùi Thiếu!”
“Hãy thừa nhận sai lầm của mình ngay lập tức!”
Nghe đến đây, nhiều nam thanh nữ tú đến tham gia cổ vũ đều há hốc mồm hít vào mơi hơi không khí lạnh.
Nhiều cô gái xinh đẹp thậm chí còn che miệng nhỏ một cái, suýt nữa thì nghẹn ngào gào lên.
Phó Văn Thiệu là ai thì ít nhiều bọn hắn cũng đã từng nghe qua.
Phó tổng này không sợ trời không sợ đất, có thể xưng là Phó tổng lưu manh, có thể gọi là đồ ăn thịt người, lại thực sự hèn mọn như một con chó trước mặt Bùi Nguyên Minh vậy sao?
Làm thế nào để khiến bọn hắn không bị sốc, làm thế nào để khiến bọn hắn không khiếp sợ?
Điều quan trọng nhất, Phó Văn Thiệu lại là biểu ca của Lý Tiểu Bảo, hắn ta chính là một trong những ngọn núi lớn được Lý Tiểu Bảo mời đến để đối phó với Bùi Nguyên Minh.
Trong nhận thức của bọn hắn, một khi Phó Văn Thiệu đến, Bùi Nguyên Minh chẳng những phải quỳ xuống, mà còn có kết cục vô cùng thê thảm.
Không ai có thể nghĩ rằng, mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy, ngay cả phim truyền hình, cũng không có pha hành động nhanh như thế này.
Sau khi Phó Văn Thiệu này đến, chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại còn giúp Bùi Nguyên Minh giẫm lên Lý Tiểu Bảo.
Thật là xấu hổ.
Nhiều người còn cảm thấy thái dương đập liên tục.
Bọn hắn nghĩ vỡ trán cũng không hiểu, không hiểu một du khách nước ngoài, thân phận và địa vị của anh ta ở đâu, ở đâu ra mặt mũi mà khiến Phó Văn Thiệu hèn mọn như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.