Chương trước
Chương sau
Nghe được Bùi Nguyên Minh nói, Hoàng Thiếu Quần biến sắc nói: “Họ Bùi, ngươi thật sự cho rằng, Vũ Thành là nơi ngươi có thể ngông cuồng sao?”
Âu Dương Phỉ Phỉ sắc mặt xinh đẹp: “Nam tử xấu xa, ngươi là chuẩn bị, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt sao?”
“Theo phong cách hành sự của ta, kẻ bán nước phải chết.”
Bùi Nguyên Minh mặc kệ hai người đang nhảy dựng lên, mà là chắp hai tay sau lưng, thần sắc đạm mạc.
” Nhưng là, cứ như vậy giết các ngươi, không khỏi quá mức tiện nghi các ngươi!”
“Cho nên ta quyết định, sau khi quốc chiến toàn thắng, ta muốn các ngươi quỳ trên đỉnh Vũ Thành.”
” Đến lúc đó, dù là thiên đao vạn quả, hay là băm thây vạn đoạn, ta nói coi như không tính.”
” Quần chúng có tiếng nói cuối cùng!”
“Hơn nữa, ta sẽ cho các ngươi một ngày, giao ra thuốc giải biến như nước.”
“Thời điểm đến mà ta không thấy thuốc giải, các ngươi cứ đợi lúc bị ta nghiền xương thành tro đi!”
” Đương nhiên, các ngươi cũng có thể không tin lời của ta, có thể thử nhìn một chút, có thể đối đầu với ta hay không.”
“Nhưng tin tađi, cho dù là thử, cũng sẽ không có kết quả tốt.”
“Cho dù các ngươi đến từ hoàng kim cung.”
Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc, lời nói lạnh lẽo, sau đó anh chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo đến mức này, Hoàng Thiếu Quần nghiến răng nghiến lợi nói: “Bùi Nguyên Minh, ngươi thật sự cho rằng mình kinh người sao?”
“Cho chúng ta quỳ trên đỉnh Vũ Thành? Muốn chúng ta giao thuốc giải?”
” Thậm chí ngươi còn uy hiếp hoàng kim cung chúng ta?”
” Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Ngươi xứng sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, đêm nay ta sẽ tới Kim Hoàng Cung tìm Hoàng Chí Quần đại ca của ta, ngươi chết chắc rồi!”
Âu Dương Phỉ Phỉ cũng nghiêm nghị nói: “Họ Bùi, ta cho ngươi biết, người bị băm thây vạn đoạn không phải chúng ta, mà là ngươi!”
” Ngươi thật cho rằng, năng lực hoàng kim cung chúng ta là tự thổi phồng ra sao?”
“Bây giờ dù ngươi có quỳ xuống xin lỗi, cũng đã muộn!”
” Có điều, chúng ta bây giờ cũng lười động tới ngươi!”
“Bởi vì ngươi mất đi ba người Lạc Tiên, Long Môn các ngươi cũng sẽ thua!”
“Đợi đến khi ngươi biến thành con chó rơi xuống nước, mất đi tất cả hi vọng về sau, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội hoàng kim cung chúng ta, đến cùng là thê thảm như thế nào.
Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị bước ra khỏi cổng thì lúc này mới dừng lại, anh chậm rãi quay người lại, khẽ cau mày: ” Lúc đầu, ta xem các ngươi là đồng bào, ta còn muốn cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.”
” Nhưng là các ngươi không biết tỉnh lại, không biết ăn năn, không cho là nhục, ngược lại cho là vinh…”
” Xem ra, các ngươi tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh làm một ám hiệu.
Tần Ý Hàm khẽ gật đầu, nháy mắt sau đó, tay phải vung lên.
Đao quang chợt lóe lên.
“A –”
Hoàng Thiếu Quần cùng Âu Dương Phỉ Phỉ hai chân đứt hết, trực tiếp ngã đập mặt xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Bọn hắn dù sao cũng không nghĩ ra, Bùi Nguyên Minh tên khốn kia, thế mà thật dám ở trước mặt mọi người, ra tay phế bọn hắn!
Sau đó, Tần Ý Hàm trước mắt bao người, giơ ô che cho Bùi Nguyên Minh, sau đó một đoàn người nghênh ngang rời đi.
Và hơn một trăm khách mời có mặt nhìn nhau, không ai dám ra mặt ngăn cản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.