Bùi Nguyên Minh nhìn dáng vẻ chật vật của Bối Thiếu Long, lại nhìn bộ mặt kinh tởm của người nhà họ Bối.
Không nhịn được cười lạnh nói: “Thú vị, nhưng mà các người nhận thua cũng tốt, cầu xin tha thứ cũng được..” “Nhưng mà tất cả những điều này cũng là bởi vì thân phận của tôi..” “Nếu như không phải bởi vì thân phận của tôi, các người sẽ quỳ đây cầu xin tha thứ, quỳ ở đây nhận thua sao?” “Sẽ không!”
Bùi Nguyên Minh tiến lên phía trước, đá một cước. “Bốp” một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo cuối cùng của nhà họ Bối, giống như đầu gối của Bối Thiếu Long bị vỡ thành từng mảnh.
Anh ta không cam lòng, hơn nữa cho dù không muốn thì giờ phút này anh ta cũng chỉ có thể quỳ trên mặt đất, giống như sám hối.
Sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Bối Thiếu Long, Bối Hoàng Triết, Vân Lam, Lữ Tiểu, Vương Minh..” “Mấy người ngẩng đầu lên cho tôi.”
Mỗi một người bị gọi tên, bao gồm cả Bối Thiếu Long kiêu ngạo nhất, cũng theo bản năng ngẩng đầu.
Từng người một bọn họ tim giống như muốn nhảy ra ngoài, vẻ mặt vô cùng khẩn trưởng.
Bọn họ đều biết điều này có nghĩa gì!
Bởi vì nó tương đương với việc được Diêm vương gọi tên. Nhưng mà ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều phải ngước nhìn. “Mặc dù không phải là mấy người tự tay đẩy Văn Hạo xuống Châu Giang, nhưng các người lại là hung thủ bức chết cậu ấy đúng không!?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói. “Không phải… Tôi..” Bối Hoàng Triết muốn phủ định, nhưng khi bắt gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/286879/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.