Thang máy được ấn xuống số tầng mười một lần nữa, lần này không tiếp tục ngừng lại ở từng tầng nữa, mà một đường lên thẳng đến tầng cao nhất.
Khóe miệng Trương Thác chứa đựng một nụ cười gia tộc kia.
Rất nhiều năm trước, vì một chuyện, Trương Thác đã từng một mình đến một gia tộc, tiến hành cảnh cáo người đứng đầu của gia tộc. Trương Thác cũng không phải kiểu người tính cách hung hăng kia, ngược lại anh vẫn luôn tỏ ra rất khiêm nhường, cho nên, người đứng đầu gia tộc kia cũng không thèm để ý tới lời Trương Thác nói, kết quả là gia tộc kia bị sụp đổ hoàn toàn.
Có người đã từng nói một câu như thế này ở thế giới ngầm, vĩnh viễn không được phép cho rằng người càng khách sáo lại càng dễ bắt nạt, ngược lại, càng là mưa to gió lớn thì khúc dạo đầu lại càng yên tĩnh.
Trương Thác nhìn qua rất hiền lành, thật ra khi anh nổi giận, toàn bộ thế giới ngầm cũng chẳng có ai dám đứng trước mặt mà chịu đựng.
Cái tên Satan không phải chỉ nói chơi.
Con số trên thang máy tăng lên từng tầng từng tầng một, Bạch Trì lấy một con dao gấp ra, đặt trong tay thưởng thức.
Khi thang máy lên đến tầng mười, Trương Thác lấy một chiếc nhẫn màu vàng sậm ra, đeo lên ngón tay.
Trong nháy mắt khi ánh mắt của Hoa Hồng Trắng chuyển đến chiếc nhẫn màu vàng sậm này, hai chân cô ta mềm nhũn, suýt nữa quỷ hắn xuống.
“Là… Nhẫn… Nhẫn thánh… Anh… Anh là..” Hoa Hồng Trắng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Trương Thác, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quan-vuong/310843/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.