Chương trước
Chương sau
Trương Thác và Bạch Trì vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy biển hiệu của một công ty.
Công ty Giải trí Tuyên Kiên.
Bạch Trì nở nụ cười: “Ai mà ngờ được, tổ chức sát thủ toàn phụ nữ như Thứ Mân lại biết làm mánh lới của một công ty giải trí chứ?”
Hai người nhìn thấy trước cửa công ty có mấy người đàn ông cao to mặc tây phục đang đứng đó, xếp hoa hồng trong tay thành hình trái tim, mà thanh niên đẹp trai mặc tây phục màu đỏ thắm kia đang đứng ở vị trí ngay giữa trái tim.
Cửa kính của công ty mở ra, một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh nhạt từ trong cửa đi ra, váy của người phụ nữ này quét xuống đất, kiểu đầm váy này chỉ xuất hiện trong các bữa tiệc, nhưng giờ phút này mặc trên người cô ta không kệch cỡm một chút nào, mái tóc búi cao, khí chất cao quý, gương mặt xinh đẹp, là một người phụ nữ xinh đẹp không hơn không kém, động tác cô ta tha thướt, chỉ liếc nhìn một lần thôi cũng đã khiến người ta động lòng.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người phụ nữ mặc váy màu xanh lam này, vẻ mặt thanh niên trở nên vô cùng kích động.
“Lam Tâm, chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng em muốn, anh đã chuẩn bị xong hết rồi đây, tất cả mọi thứ em nói, anh đều sẽ nghe theo em! Em…”

“Ha ha.” Người phụ nữ mặc váy màu xanh lam che miệng cười khẽ một tiếng: “Cậu Từ, tôi chỉ đùa với anh một chút thôi, anh thật sự chuẩn bị nhiều hoa hồng như vậy sao?”
Thanh niên nở nụ cười lấy lòng: “Lam Tâm, cho dù em chỉ nói đùa, chỉ cần là em muốn, anh vẫn dốc hết sức thỏa mãn em, chúng ta quen biết thời gian dài như vậy, chẳng lẽ em vẫn không hiểu tình cảm của anh sao?” Khi thanh niên nói chuyện hoàn toàn không che giấu vẻ si tình trên mặt một chút nào.
Hai người Trương Thác và Bạch Trì đứng ở cửa thang máy nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bạch Trì cười ha ha nói: “Thằng ranh này can đảm thật đấy, tỏ tình với Hoa Hồng Trắng nữa cơ, đến lúc đó có khi chết thế nào cũng không biết đấy chứ.”
Trong Thứ Mân, có hai người điều hành công việc, chị Hai Hoa Hồng Đen, chị Cả, Hoa Hồng Trắng.
Hai bông hoa hồng này đều xinh đẹp hơn người, cũng đều là tay ám sát.
Thanh niên đứng trong lòng hình trái tim được xếp bởi hoa hồng, vẻ mặt tình cảm nồng nàn tỏ tình với Hoa Hồng Trắng.
Bạch Trì lắc lắc đầu: “Cuối cùng em cũng hiểu được tại sao khi Thử Mân xuất hiện lại thích rải cảnh hoa hồng rồi, không ngờ đều là do người khác tặng cho”.
Bạch Trì vừa nói vừa đi đến trước của công ty này.
Thanh niên còn đang thắm thiết nói gì đó thì nghe thấy đồng sau mình có một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên: “Người anh em này, cho qua chút.”
Bạch Trì vỗ vỗ bả vai thanh niên, ngay sau đó kéo thanh niên từ trong lòng trái tim hoa hồng kia ra ngoài.
Thanh niên còn đang bày tỏ tình cảm, đột nhiên bị người ta làm gián đoạn như vậy, vẻ mặt khó chịu nhìn Bạch
Trì: “Ranh con, cậu là ai hả!”
Bạch Trì không để ý đến thanh niên kia chút nào, nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Cô tên là Lam Tâm?”
Hoa Hồng Trắng gật đầu.
“Tên rất hay” Bạch Trì cười cười, anh ta lấy ra một tấm thẻ, bày ra cho Hoa Hồng Trắng xem một cái.
Chỉ vừa liếc nhìn, Hoa Hồng Trắng đã thay đổi sắc mặt, hễ là người của thế giới ngầm, không có ai không nhận ra mặt nạ quỷ có răng nanh dài này.
“Tôi và anh tôi muốn đưa cô đến một nơi không có ai để trò chuyện.” Bạch Trì mỉm cười nói với Hoa Hồng Trắng.
“Được.” Hoa Hồng Trắng không chần chừ chút nào, gật đầu đồng ý, không thèm liếc nhìn thanh niên họ Từ kia một cái.
Ánh mắt Bạch Trì quét đến chiếc váy dài quét lên trên nền đất của Hoa Hồng Trắng, chép miệng: “Chiếc váy này của cô dài quá, nhìn qua có chút chướng mắt nhỉ, đang giữa mùa hè, phụ nữ đều nên mặc váy ngắn” Nghe nói như vậy, Hoa Hồng Trắng lập tức nắm vạt váy của mình, xé mạnh.
Một tiếng “roẹt” vang lên.
Vạt váy xanh lam quét đất bị Hoa Hồng Trắng tự tay xé nát, biến thành một chiếc váy ngắn lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, khí chất ban đầu vốn cao quý, giờ phút này trở nên có chút mê người. “Được.” Bạch Trì hài lòng gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Hoa Hồng Trắng: “Đi thôi” Hoa Hồng Trắng ngoan ngoãn theo sau Bạch Trì đi tới thang máy.
Thanh niên mặc tây phục màu đỏ thắm kia ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, đối với hai người Trương Thác và Bạch Trì, anh ta cũng có chút ấn tượng, khi vừa mới bước vào thang máy, vệ sĩ của mình đã ép hai người kia vào tận trong góc, nhưng anh ta không ngờ được, nữ thần mà mình theo đuổi lâu như vậy lại ngoan ngoãn nghe lời của hai người này, đối phương chỉ nói một câu ngắn gọn váy quá dài đã khiến nữ thần của mình tự tay xé rách vạt váy, còn một mình rời đi cùng hai người đàn ông này!
Cảnh tượng này xảy ra khiến trong lòng anh ta phát điên, cảm giác thất bại kéo đến ào ạt.
Chuyện này khiến thanh niên mặc tây phục đỏ thắm phiền muộn rất lâu, đối với Bạch Trì mà nói chỉ như một khúc nhạc đệm, anh ta bảo Hoa Hồng Trắng xẻ vạt váy hoàn toàn và khó chịu việc vừa nãy vệ sĩ của thanh niên này quả ngang ngược mà thôi.
Trong thang máy, Hoa Hồng Trắng nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình, không nói một câu nào.
Trương Thác vươn tay ấn một lượt từ tầng một đến tầng mười, mỗi khi thang máy đến một tầng đều sẽ mở ra, rồi lại chậm rãi khép lại, đi lên tầng tiếp theo.
“Một câu hỏi, trước khi thang máy xuống tầng một, cô không đưa ra được câu trả lời khiến tôi hài lòng, Thứ Mân cũng không cần phải tồn tại nữa.” Trương Thác gập gập ngón tay: “Ai bảo các cô đến thành phố Ngân Châu?” Khi hỏi ra câu này, Trương Thác nhìn thấy rõ ràng, thân thể Hoa Hồng Trắng run lên khe khẽ.
Chỉ một động tác đơn giản đó của Hoa Hồng Trắng khiến cho lòng Trương Thác nặng nề hơn rất nhiều.
Nếu chỉ vì nhận được lời ủy thác bình thường, Hoa Hồng Trắng tuyệt đối sẽ không có phản ứng mạnh như vậy, từ run rẩy rất nhẹ trên thân thể cô ta có thể nhận ra được, lời ủy thác mà cô ta nhận được chắc chắn cũng đến từ một nhân vật mà cô ta không thể trêu chọc được.
Khi Trương Thác hỏi, Bạch Trì không nói tiếng nào.
Trương Thác vẫn không nói gì như trước, hai mắt nhìn nút ẩn số tầng trên thang máy, nhìn một dãy số dần dần tối xuống, chứng minh thang máy đang từ từ xuống thấp.
Khi con số tầng bốn cũng tối xuống, thân thể Hoa Hồng Trắng càng ngày càng run rẩy dữ dội hơn.
Có một số người, chỉ riêng danh tiếng của họ đã có đủ sức đe dọa với người khác.
Bản thân Địa Ngục Hành Giả đã có được sức đe dọa như vậy.
Sự xuất hiện của bọn họ là hoàn toàn không cần phải làm bất cứ chuyện gì đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thế giới ngầm có sự phân chia đẳng cấp rất nghiêm khắc, Thứ Mân chỉ thuộc về thể lực ngầm ở cấp thấp nhất, mà Địa Ngục Hành Giả, lại ở trên trình độ cao nhất.
Thang máy lại hạ xuống một tầng nữa, nút ấn tầng ba đã tắt ngấm.
Trương Thác liếc mắt nhìn Hoa Hồng Trắng: “Còn một tầng cuối cùng nữa, cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi.” Hoa Hồng Trắng vẫn im lặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, một tiếng “đinh” vang lên, nút ấn tầng một trong thang máy đã tắt, cửa thang máy từ từ mở ra.
“Lên tầng cao nhất đi.” Giọng nói của Trương Thác bình thản vang lên, cổ tay anh nhẹ nhàng rung lên, camera trong thang máy trở thành hình hoa tuyết.
Bạch Trì gật đầu, chỉ thấy anh ta vươn tay lấy ra một chiếc mặt nạ quỷ răng nanh dài từ sau eo mình, đeo lên mặt.
Thân thể Hoa Hồng Trắng lại càng run rẩy dữ dội hơn trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.