“Sao cậu còn chưa ra tay?” 
Cảm thấy phía dưới lạnh run, còn Sở Phàm cũng không có động tĩnh gì nên Tiêu Tiêu Tiêu bèn hỏi. 
Sở Phàm nhe răng, tỏ ra khó xử: “Không phải tôi không ra tay mà là vết thương của chị có độc, tôi phải hút độc ra rồi mới xử lý vết thương được”. 
“Vậy cậu làm đi, còn chần chừ gì nữa, Lạc Lạc sắp vào tới nơi rồi!” 
Tiêu Tiêu Tiêu vội vàng thúc giục. 
“Thôi được rồi!” 
Sở Phàm tỏ ra kiên định, sau đó cúi đầu xuống. 
Trong nháy mắt, Tiêu Tiêu Tiêu cảm giác chỗ bị thương của mình trở nên ấm áp. 
Sau đó là lực hút rất mạnh khiến vết thương ban đầu có cảm giác tê dại thì giờ đã hồi phục bình thường. 
Nhưng mà, Sở Phàm đã ép chất độc ra bằng cách nào vậy? 
Tiêu Tiêu Tiêu tò mò bèn lẳng lặng quay lại nhìn, nhưng khi cảnh tượng đập vào mắt thì cô ngất lịm. 
Trước khi ngất đi, trong đầu cô vẫn còn hiện lên suy nghĩ: “Chị đây vẫn còn trong trắng mà…” 
Sở Phàm đang ra sức hút độc tố trong người Tiêu Tiêu Tiêu, cơ thể vốn căng cứng của cô ấy đột nhiên trở nên mềm nhũn, khiến anh cảm thấy nghi ngờ. 
Sở Phàm ngẩng đầu thì phát hiện Tiêu Tiêu Tiêu đã ngất lịm từ bao giờ. 
“Cô gái này ngất vì thiếu máu sao, chẳng được cái tích sự gì cả”. 
Sở Phàm lầm bầm, sau đó tiếp tục giúp Tiêu Tiêu Tiêu hút độc tố. 
Không phải anh định lợi dụng nên dùng miệng hút đâu, mà là vì vết thương của cô gái này quá gần động mạch, nếu không dùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/488018/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.