“Hóa ra là các người à!” 
Tiêu Tiêu Tiêu hờ hững nói. 
Trần Mộng Dao ở phía sau mặt tái mét, run rẩy nói: “Chị Tiêu Tiêu, bọn họ là ai vậy?” 
“Lạc Lạc, em còn nhớ chị từng nói với em về chuyện khi dì hai bị đuổi gϊếŧ đã phải bỏ lại em ở miếu không?”, Tiêu Tiêu Tiêu chỉ nói mà không hề quay đầu lại. 
“Em nhớ!” 
Trần Mộng Dao gật đầu, bỗng chợt hiểu ra: “Bọn họ…Chính là những người đã đuổi gϊếŧ mẹ của em năm đó sao?” 
“Đúng vậy!” 
Tiêu Tiêu Tiêu cười lạnh lùng: “Không ngờ vong của cái đám này còn bám dính quá nhỉ, còn cài gián điệp vào nhà họ Tiêu nên mới ngay lập tức biết được Lạc Lạc vẫn còn sống chứ gì?” 
"Chuyện đó…Có quan trọng không?” 
Tên cẩm y vệ cầm đầu nhếch miệng cười, sau đó nhìn chăm chăm vào Trần Mộng Dao đứng phía sau. 
"Có lẽ đây chính là cô Tiêu Lạc Lạc phải không, năm đó gặp, thì cô vẫn là một đứa trẻ được bọc tã, không ngờ chớp mắt mà cô đã trở nên xinh đẹp thế này rồi, thật khiến người ta thấy xúc động”. 
"Tôi không quen biết anh, anh đừng có mà nói chuyện với tôi!” 
Trần Mộng Dao vênh mặt, tỏ vẻ cảnh giác. 
Cẩm y vệ lắc đầu cười, không hề bận tâm tới lời nói của Trần Mộng Dao. 
“Cô Tiêu Tiêu Tiêu, lần này toàn bộ cẩm y vệ của Huyền Tự chúng tôi đều hành động, cô chắc là muốn đối đầu với chúng tôi chứ? Đám tay chân của tôi không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu, nhỡ đâu trong quá trình đánh nhau lại hủy hoại luôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/488016/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.