Sở Phàm cảm thấy đau đầu khi nghe thấy vậy.
Thực ra anh chỉ muốn nhờ Hàn Nham nói với đám con cháu nhà họ Sở rằng con đường này thông rồi, có thể đi lên được rồi mà thôi.
Sau đó hai người bọn họ có thể rút lui.
Nào ngờ cha nội này còn bày đặt động viên kiểu ‘soup gà cho tâm hồn’ mới sợ.
Vừa rồi não anh ấy còn phản ứng chậm lắm cơ mà, sao giờ nhanh thế.
Nhưng điều khiến Sở Phàm ngạc nhiên nhất là hình như điều đó lại có tác dụng với đám cha nội này thật.
Ai ai trong đám con cháu nhà họ Sở cũng hừng hực khí thế, chỉ thiếu điều lớn tiếng hô hào xông lên núi mà thôi.
“Người anh em, cảm ơn lời nhắc nhở của anh, chúng tôi vốn định từ bỏ rồi đấy, nhưng nghe thấy anh nói vậy thì chúng tôi cảm thấy đúng là vẫn phải lên một chuyến!”
“Quá chuẩn, cái gì là của ta thì sẽ là của ta, chỉ là một ngọn núi thôi mà, leo lên!”
“Mọi người xông lên, không được để đám nhánh chính kia coi thường chúng ta được!”
Tiếng mệnh lệnh vang lên, đám con cháu nhánh phụ vốn đang đứng tẩn ngẩn lập tức lũ lượt xông lên núi.
Sở Phàm nhìn con đường nhỏ hẹp chật ních người thì tức tới mức chỉ muốn ném cái thằng Hàn Nham kia xuống biển.
Cha nội này chỉ được cái làm hỏng việc là giỏi.
Bọn họ vốn không có thời gian mà giờ còn phải xếp hàng lên núi, đau đầu chết mất.
Sở Phàm và Hàn Nham xếp hàng gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/488003/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.