Anh ta vội vàng xông vào trong nhìn, sau đó giật mình, rồi lại chạy ra, lắp bắp nhìn Sở Phàm: “Sở Phàm, bên… bên trong…”
“Đúng vậy, là em làm đó”.
Sở Phàm bình tĩnh thừa nhận.
Không chờ anh Lực nói, Sở Phàm đã nói tiếp: “Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nếu có ai đến hỏi thì anh cứ nói là do Sở Phàm làm, bảo bọn họ tới tìm em là được. Ngoài ra, em cũng sẽ cho người đến đây thường xuyên, có bọn họ ở đây thì sẽ không kẻ nào dám tới làm loạn đâu!”
Nói xong, Sở Phàm vỗ vai anh ta rồi nắm tay Trần Mộng Dao rời đi.
Anh Lực vẫn đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng rời đi của Sở Phàm, cảm giác không thể tin nổi. Sở Phàm trong ấn tượng của anh ta rõ ràng là người rất hướng nội mà lại còn vô cùng hiền lành.
Tại sao chỉ vừa mới tốt nghiệp xong mà cậu ấy đã thành ra thế này rồi?
Sở Phàm không biết anh Lực nghĩ gì, anh lái xe đưa Trần Mộng Dao về nhà.
Trần Mộng Dao vẫn chưa hồi phục sau một loạt chuyện xảy ra như vậy, cô vẫn luôn im lặng, cho đến khi sắp về đến nhà, Trần Mộng Dao mới nức nở nói: “Anh Sở Phàm, hình như em lại tạo thêm rắc rối cho anh rồi!”
“Ngốc, em nói cái này làm gì?”
Sở Phàm thấy cô gái mắt hồng hồng, còn hơi ngấn lệ, bèn đau lòng nói.
“Em không biết võ công như chị Tuyết, có thể giúp đỡ anh vào lúc quan trọng, em cảm thấy sự tồn tại của em chỉ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487956/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.