“Người của nhà cho thuê xe nào cơ?”
Giang Mậu chau mày, hắn vừa nói sẽ có người đến lái xe đi là vì lát nữa Sở Phàm và hắn sẽ đi hội đấu giá ở gần đây, hai người họ đi bộ là được, nên phải trả lại xe này cho Tưởng Tiến.
Nhưng Tưởng Tiến vừa bị Sở Phàm dạy dỗ cho một trận, làm gì có gan mà lấy lại xe ngay?
“Thôi, đừng có giả vờ không hiểu, tôi bận lắm, không rảnh đâu mà tiếp mấy người”.
Nhân viên ở bãi đỗ xe nhếch miệng khinh thường, nói chuyện với một thái độ rất qua loa.
“Cái gì mà giả vờ không hiểu, tôi hỏi cậu, xe tôi đâu?!”
Giang Mậu tức điên lên, hắn đưa người đến xem xe, cuối cùng nhân viên bãi đỗ xe nói có người của nhà cho thuê xe lái đi mất rồi. Cái gì vậy, xe này là Tưởng Tiến tự mua mà.
Nhân viên bãi đỗ xe không ngờ là Giang Mậu sẽ hỏi dồn dập như vậy, bèn khó chịu nói: “Anh có thôi đi không, đã bảo là xe bị nhà xe lấy đi mất rồi, sao vẫn không chịu nhận nhỉ, giờ anh bắt tôi trả xe cho anh, tôi lấy ở đâu ra được?”
Nói xong, cậu ta xoay người bỏ đi.
Triệu Tử Tiêu và mấy người đi cùng anh ta thấy vậy thì cười phá lên.
“Tôi hiểu rồi, hóa ra là đi thuê con Rolls Royce đến để làm màu, kết quả là hết giờ thì bị người của nhà xe đến lấy lại”.
“Người anh em, lần sau muốn làm màu thì cũng phải tính toán thời gian cho tốt vào nhé, không thì xấu hổ lắm”.
“Nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487939/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.