Bởi vì câu nói của Sở Phàm, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngưng đọng.
Ánh mắt Tưởng Tiến dần đanh lại, nụ cười cũng biến mất.
“Cậu Sở, cậu làm thế thì khó cho tôi quá”.
“Hơ, anh là cái thá gì chứ, muốn cậu Sở xin lỗi em gái anh à, chưa nói tới việc cô ta làm ra chuyện trời đánh như thế, cho dù bây giờ cậu Sở có đánh em gái anh một trận thì mày cũng không có tư cách yêu cầu cậu Sở cúi đầu trước em gái anh!”, Giang Mậu hằn học nói.
Tưởng Tiến lắc đầu, hai tay chống hông nói: “Haizz, xem ra không thể bàn bạc được rồi, thế thì cậu Sở đừng trách tôi không phải với cấp trên nhé!”
Nói rồi Tưởng Tiến vẫy tay một cái, đám côn đồ mà cô gái ăn mặc thời thượng kia dẫn tới cùng lúc xông về phía Sở Phàm.
“Cậu Phàm cẩn thận!”
Giang Mậu thì thầm nói, hắn vặn người khởi động, sau đó xông tới đám côn đồ kia.
Bốp bốp bốp!
Một loạt tiếng đánh đấm vang lên, đám côn đồ kia như bị máy ủi cán, đổ rạp xuống đất, chỉ trong chốc lát Giang Mậu đã giải quyết hơn một nửa quân số.
Tuy Giang Mậu không phải người học võ nhưng hắn dày kinh nghiệm, có trận đánh nào mà hắn chưa từng tham gia chứ.
Đám người cầm dao này tưởng Giang Mậu chỉ là mấy tên du côn phiêu bạt đầu đường mà không biết rằng khi sống tới bây giờ hắn đã hạ gục bao nhiêu người.
“Anh!”
Cô gái ăn mặc thời thượng kia thấy Giang Mậu đánh giỏi như thế bỗng chốc cảm thấy lo lắng.
Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487935/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.