Sở Phàm không buồn quan tâm, mà cúi người xuống đỡ ông cụ dậy.
“Cháu trai, cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu đúng là một người tốt!”
Ông cụ cảm động đến rơi nước mắt, chắp hai tay lại, không ngừng bày tỏ sự cảm kích với Sở Phàm.
Sở Phàm xua tay, cười nhẹ nói: “Ông ơi, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha là truyền thống tốt đẹp của người dân Hoa Hạ chúng ta. Cháu làm chuyện nên làm thôi, ông không cần cảm ơn cháu đâu. Ông mau cầm tiền đến bệnh viện nộp viện phí cho bà đi ạ, không có chuyện gì quan trọng hơn mạng người mà!”
Nghe vậy, ông lão mới lật đật chạy ra khỏi bến tàu.
Trước khi ra khỏi bến, ông vẫn không ngừng cảm ơn Sở Phàm.
“Cậu Phàm, chúng ta đi thôi, bác Đinh nói Tưởng Tiến đã đến ngoài cửa bến tàu cao tốc rồi”, lúc này, Giang Mậu tiến lên báo cáo.
“Ừ, ta đi thôi”.
Sở Phàm gật đầu, đang chuẩn bị ra ngoài thì có vài người ban nãy ra mặt nói giúp ông cụ bảo với anh: “Cậu trai, hai người đừng ra ngoài bằng cửa chính, cô gái ban nãy là con cái nhà giàu của thành phố Đông Hoa này, dựa vào thế lực của anh trai nên bình thường hay tác oai tác quái. Ban nãy các cậu đánh cô ta như thế, cô ta sẽ không bỏ qua cho hai người đâu!”
“Không sao đâu, chúng tôi không sợ, cảm ơn mọi người”.
Sở Phàm cười, cảm ơn ý tốt của bọn họ rồi đi ra ngoài.
“Ầy, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời!”
“Tiếc thật, còn trẻ như vậy…”
“Xã hội này đã chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487934/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.