“Lại là thư?”
Sở Phàm hơi nhíu mày, không hiểu vì sao thời đại này rồi mà vẫn có người thích gửi tin kiểu này, dùng wechat không nhanh hơn à?
Nhưng khi nhìn thấy tên người gửi, mặt Sở Phàm hơi biến sắc.
"Thư của ai đó?"
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết quan sát nét mặt Sở Phàm, thấy có gì đó sai sai nên hỏi.
"Thư của Trần Văn Vũ".
Sở Phàm quay sang nói luôn với Trần Mộng Dao chứ không hề giấu giếm.
Tên này lần trước cũng viết thư cho anh, lần này cũng là viết thư, không nghĩ ra trò gì mới hơn được à?
"Hắn nói gì?"
Trần Mộng Dao cũng không ngạc nhiên lắm, với IQ của cô, thực ra ngay từ khi nhận được thư cô cũng đoán ra người gửi là ai.
Chắc chắn thư này là do Trần Văn Vũ gửi cho Sở Phàm nên cô cũng chẳng quan tâm nội dung thư là gì.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Trong tay hắn có manh mối liên quan tới thân thế của em".
Thì ra lần trước anh định bỏ tiền ra mua lại chiếc áo bông lụa vàng và ngọc bội liên quan tới thân thế Trần Mộng Dao từ tay Trần Văn Kiệt, kết quả Trần Văn Vũ bỗng nhiên xuất hiện phá bĩnh.
Sau đó Sở Phàm cũng không vội, bởi anh biết rõ Trần Văn Vũ đã to mồm nói là muốn đòi lại công bằng cho nhà họ Trần thì đương nhiên sẽ bắt đầu từ chiếc áo bông lụa vàng và miếng ngọc bội kia.
Cho dù thế nào, cuối cùng anh cũng sẽ lấy được hai món đồ này, chỉ là vấn đề thời gian sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487924/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.