Đúng vậy, người Sở Phàm đỡ lúc này chính là Hoàng Phụng!
Sở Phàm vội vàng thả cô ra, chỉ vào bên trên rồi hỏi: “Đặc viên Hoàng, sao cô lại đi từ phía trên xuống thế này, có việc gì gấp à?”
Trên thực tế, khi Sở Phàm nhận ra Hoàng Phụng thì đã bỏ luôn khả năng cô ấy vì bất cẩn mà va phải cửa sổ rồi ngã xuống.
Đùa gì vậy, người ta là đặc viên do bên trên phái xuống, sao có thể bị ngã như vậy được? Chắc chắn là có chuyện gì gấp cần xử lý nên mới không kịp đi thang máy thôi!
Nhưng Hoàng Phụng nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên, rồi cắn răng nói: “Giờ tôi không giải thích được, tôi phải đi lên đó ngay!”
Nói rồi, cô vội vàng đẩy Sở Phàm ra rồi hùng hổ xông lên.
Sở Phàm ngẩn ra, ngu ngơ nhìn theo bóng Hoàng Phụng mất tích tại thang máy.
“Anh Sở Phàm, người đó là ai vậy?”
Lúc này, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi tới, tò mò hỏi.
Sở Phàm không hề giấu diếm mà nói luôn thân phận của Hoàng Phụng ra. Trần Mộng Dao cùng Kiều Tuyết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Hóa ra là thế, sao cô ấy lại ngã từ trên xuống vậy nhỉ?”
Trần Mộng Dao vừa nói vừa lùi về sau hai bước, nhìn vào nhà hàng.
“Ơ, anh Sở Phàm, em có ấn tượng về nhà hàng này này, hình như nó là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn đó!”, Trần Mộng Dao kinh ngạc nói.
Sở Phàm hơi ngẩn ra, sau đó cũng nhìn lên trên, nhận ra đó đúng là sản nghiệp nhà anh!
Anh còn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487908/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.