Hoàng Phụng vẫn đứng ở đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn Từ Khải.
Từ Khải không ngờ ở trong cái thành phố Vân Hải này lại có người dám công khai chống đối lại hắn, khiến hắn không khỏi cảm thấy thú vị.
Hắn không cần đến xem thẻ nghiệp vụ trong tay Hoàng Phụng, là vì hắn cho rằng ở thành phố Vân Hải chẳng có thẻ nghiệp vụ nào có thể uy hϊếp được hắn cả.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Phụng, nhếch miệng nói: “Cô em này, chắc là cô vẫn chưa biết tôi rồi, chứ nếu không sao cô lại có gan đứng ra chống đối lại tôi đúng lúc này?”
Hoàng Phụng cất tấm thẻ lại, nói với giọng dửng dưng: “Chống đối anh chẳng có gì mà phải có gan hay không cả, chỉ cần là người thiên về lẽ phải thì đều sẽ không thể đứng nhìn anh làm hại người khác được!”
“Ôi, nói cũng có khí phách đấy nhỉ, cô em cảnh sát!”
Từ Khải phá lên cười rồi chỉ tay vào Hoàng Phụng nói: “Thế cô và bạn trai cô cướp món trứng cá muối mà tôi đã đặt từ trước thì sao không nói là cô đã sai đi, cướp đồ của người khác chẳng nhẽ lại là đúng à cô cảnh sát!”
Bị Từ Khải nói cho một câu khiến Hoàng Phụng nhất thời cừng họng.
Cô trừng mắt miệng lẩm bẩm nhìn Vương Quyền, cái người này cũng thật là, đang yên đang lành lại đến nhà hàng món Tây làm gì, kể cả muốn ăn thì ăn bò bít tết chẳng phải cũng được à?
Giờ chuyện đã đến nước này, mà bọn họ cũng lại không đúng nữa, nên thật là khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487907/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.