Hai người ngồi luôn xuống sofa, còn chưa kịp bưng tách trà nóng vừa mới pha xong thì hai người đàn ông vạm vỡ đến trước mặt lấy dây thừng trói hai người lại.
“Chẳng phải anh muốn mời chúng tôi uống trà à, trói thế này thì uống kiểu gì?”
Sở Phàm nhíu mày, nhìn vào người đàn ông có vết sẹo kia hỏi.
Người đàn ông nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng khè nói: “Xin lỗi nhé, khách quý thì đúng là khách quý thật, nhưng cẩn thận thì vẫn không thừa, mời hai người uống trà và trói hai người lại chẳng có gì mâu thuẫn cả”.
Dứt lời, người đàn ông mặt sẹo khua tay ra hiệu.
Hai người đàn em hiểu ý, lập tức đi lên phía trước bưng lấy tách trà nóng bỏng rồi vạch miệng Sở Phàm và Hạ trúc ra mà đổ vào.
Đây còn gọi gì là mời uống trà nữa, rõ ràng là cực hình thì có, nếu Sở Phàm và Hạ Trúc không phải là người luyện võ, không có nội lực để bảo vệ vòm họng và những bộ phận quan trọng bên trong cơ thể thì có lẽ đã bị bỏng luôn rồi.
Nhưng hai người vẫn còn đang diễn kịch, nên cứ ở đó kêu la, ai không biết còn tưởng hai người họ bị bỏng nặng cũng nên.
“Sao, cách mà chúng tôi tiếp đãi khách, hai người hài lòng chứ?”
Người đàn ông mặt sẹo nheo mắt nhìn hai người, hỏi với giọng giễu cợt.
Sở Phàm mím chặt môi, tuy mặt cố tỏ vẻ đang đau đớn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đối phương như thể có mối thù không đội trời chung với tên mặt sẹo vậy.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487849/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.