“Được, tôi nhất định sẽ đến đó!”
Hàn Nham đáp lại không một chút do dự.
Chỉ cần có thể lấy được loại thảo dược ấy để cứu mẹ thì chuyện gì anh cũng làm hết.
Sau khi nghe được câu trả lời mình mong muốn thì Sở Phàm mỉm cười, rồi ném hộp ngọc qua không chút do dự, Hàn Nham lập tức đón lấy rồi cẩn thận ôm chặt vào lòng nâng niu như một bảo vật vậy.
“Anh Sở, ân tình này của anh tôi xin ghi nhớ suốt đời, Hàn Nham tôi cả cuộc đời còn lại chắc chắn sẽ vì anh mà dốc hết sức mình cho dù có khó khắn đến mấy thì tôi cũng sẵn sàng!”, Hàn Nham nhìn thẳng vào Sở Phàm, anh kiên quyết nói.
Sở Phàm gật đầu nói: “Mau về nhanh đi, mẹ anh chắc chắn vẫn đang cần đến cây thảo dược này đấy”.
Hàn Nham gật đầu cái rụp rồi lập tức ôm lấy hộp ngọc rời khỏi khu triển lãm.
Mục đích lần này anh đến đây là vì cây thảo dược phục hồi tinh thần này, bây giờ đã lấy được thì anh cũng không cần thiết phải ở lại đây thêm nữa.
Đợi sau khi anh rời đi thì Lý Triều đứng cạnh đó mới bất mãn nói: “Anh Sở, anh tặng hắn cây thảo dược thì được cái gì chứ, giống như lấy bánh bao mà ném chó vậy, một đi không trở lại!”
“Nói ít thôi”.
Sở Phàm cau mày, lạnh lùng liếc sang Lý Triều nói: “Tôi làm gì còn cần anh phải dạy nữa à?”
Sắc mặt Lý Triều trở nên cứng đờ, sâu thẳm trong ánh mắt anh ta là một sự oán hận sâu sắc.
Sở Phàm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487843/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.