Nghe thấy giọng nói quen thuộc này sắc mặt Lý Triều lập tức trở nên cứng ngắc, rõ ràng anh ta biết người đang nói là ai.
Nhưng những đứa bạn ngu ngốc của anh ta lại không nhận ra vấn đề mà còn quay người lại gắt gỏng: “Chó dại chui từ đâu ra thế, muốn sủa ra chỗ khác mà sủa, chuyện của cậu Lý mà cũng chõ mõm vào à? Chán sống rồi chắc?”
Vừa nghe tới đây sắc mặt Lý Triều càng trở nên khó coi hơn nữa. Anh ta túm lấy cổ áo người kia rồi kéo mạnh về sau khiến người đó ngã dập mông xuống đất, bày ra vẻ mặt vô tội.
Lý Triều không hề để ý đến vẻ mặt của hắn mà tươi cười khom lưng nói: “Anh Sở, không ngờ anh cũng đến đây, thật là tình cờ!”
Sở Phàm khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh lùng nói: “Sao nào, tôi đáng sợ như vậy sao? Sao anh phải sợ tôi thế?”
“Không không không, tôi nào có phải sợ anh đâu. Tôi tôn trọng anh đấy chứ!”, Lý Triều thấy cơ mặt mình trở nên gượng gạo vô cùng, trong đầu thì thầm chửi rủa.
Anh ta không hề sợ Sợ Phàm mà là sợ bố mình.
Cũng chả biết bố anh ta uống nhầm phải thuốc gì mà lại bảo anh ta không được dây vào Sở Phàm nữa nếu không sẽ từ mặt anh ta.
Nếu không phải như thế, cho dù một mình Sở Phàm có thể đánh lại đám người thì đã làm sao? Anh ta có thể đánh lại một người chứ đánh lại được cả trăm người chắc?
“Thế loại thảo dược này…”
Sở Phàm nhìn thảo dược trong bình thủy tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487842/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.