Động tác nhỏ này của anh đương nhiên không qua được mắt Minh Khê.
Điều này khiến cô hơi xúc động. Những người đàn ông trước đây đi ăn với ai mà chẳng muốn cô mặc ít đi một chút, lộ nhiều hơn một tí chứ? Thế mà cậu chủ này của cô lại tốt tính thật. Rõ ràng gia thế vô cùng lẫy lừng, dòng họ quý tộc nhất nhì trên thế giới nhưng lại không có những tật xấu của bọn con nhà giàu.
Cô trêu: “Cậu chủ, có phải tôi xấu xí rồi không. Sao cậu cứ cúi đầu mãi không dám nhìn tôi thế?”
Sở Phàm cười ngượng ngùng, đang định nói không phải đâu thì một bóng người bỗng đến bên cạnh họ.
“Người đẹp quốc sắc thiên hương thế này mà lại chẳng có sức hút với chú em bằng miếng bò bít tết. Thằng nhóc này, chú em đúng là phung phí của trời!”
Nghe thấy giọng nói này Sở Phàm bèn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông lạ mặt.
Lúc này đôi mắt của người đàn ông đó đang nhìn chằm chằm vào ngực của Minh Khê. Nếu không phải hắn đang ngậm mồm lại thì có khi nước miếng cũng chảy ra đến nơi rồi.
“Anh là ai?”, Sở Phàm chau mày lạnh lùng hỏi.
Minh Khê cũng quay lại nhìn, đôi tay ngọc ngà che đi phần ngực, không muốn để người lạ mặt lợi dụng mình.
Vương Kiệt chép miệng, tiếc nuối rời mắt đi rồi nói: “Tao là Vương Kiệt. Mọi người hay cả nể gọi tao là anh Kiệt. Mày mà lại không biết tao ư?”
“Anh rất nổi tiếng sao? Tại sao tôi phải biết anh?”
Sở Phàm đã cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487836/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.