“Ý của Phương tướng quân là…”
Sở Phàm hơi xúc động, giọng nói cũng run run.
Đây gọi là cầu gì được nấy, đang lúc anh đang sầu não không biết phải đối phó với tập đoàn Cùng Kỳ như thế nào để rửa oan cho Hứa Vạn Sơn thì Phương tướng quân đã chủ động nhắc chuyện này với anh.
Phải biết rằng tuy là anh không sợ tập đoàn Cùng Kỳ nhưng rốt cuộc thì bọn họ là một tổ chức hùng mạnh lâu năm, một lúc một nhát Sở Phàm vẫn chưa thể tìm ra được chỗ sơ hở.
Phương tướng quân cười, nói: “Cậu đẩy tôi đến phòng sách đi, tôi cho cậu xem thứ này”.
Sở Phàm “được” một tiếng rồi đẩy xe lăn, đưa ông Phương tới phòng sách.
Phương Chiến Thiên và Phương Duyên đứng ngoài cửa vốn đang định hỏi sức khỏe ông thế nào thì lại bị ánh mắt của ông chặn đứng.
Đành vậy, bọn họ chỉ có thể nén sự quan tâm lại trong lòng, nhìn Sở Phàm và Phương tướng quân đi vào phòng sách.
“Cô Văn, hai người họ thế này là…”
Phương Chiến Thiên không nén nổi tò mò nên quay sang hỏi Văn Thủy Nhu nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh.
Văn Thủy Nhu vừa nãy cũng ở trong phòng, đương nhiên là biết hai người họ muốn làm gì, nhưng cô ta chỉ là một bác sĩ, những chuyện đó không liên quan tới cô ta, đương nhiên cô ta cũng hiểu việc gì nên nghe, nên nói hay không.
Vì thế cô ta lắc đầu, quay người đi ra khỏi phòng mà không nói một lời nào.
Điều này khiến hai anh em Phương Chiến Thiên và Phương Duyên càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487834/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.