Không biết Hạ Trúc lấy ở đâu ra được một bộ váy dạ hội dài màu đen, mái tóc dài mượt mà sau lưng được kẹp gọn gàng bằng chiếc kẹp pha lê, bộ váy làm lộ ra chiếc cổ trắng mịn thon dài như cổ thiên nga vậy.
Phía trước ngực của bộ váy được thiết kế một lớp voan mỏng, qua lớp voan mỏng ấy có thể thấy được vẻ đẹp lộng lẫy của người phụ nữ.
“Có đẹp không?”
Khi thấy Sở Phàm nhìn mình không rời mắt, Hạ Trúc đột nhiên cười hỏi.
“Đẹp…...đẹp lắm”.
Sở Phàm lắp bắp một câu rồi lập tức phản ứng lại, anh chột dạ lắc đầu: “Thực ra, thực ra thì cũng bình thường thôi”.
Nghe được lời nhận xét thiếu chân thành này thì Hạ Trúc không nhịn được mà phì cười, cô nhíu mày trợn tròn mắt nhìn Sở Phàm nói: “Vậy cậu mau lái xe đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi đấy”.
Phải nói rằng, với một cô gái luôn hoạt bát nghiêm túc như Hạ Trúc mà đột nhiên phải tỏ ra là một người phụ nữ yểu điệu thanh tú như vậy thì quả thực vẫn có chút thú vị, Sở Phàm suýt chút nữa nhìn ngẩn người ra.
Nhưng anh lập tức điều chỉnh lại được cảm xúc rồi nổ máy chạy về hướng trang viên nằm trên đỉnh của ngọn núi Ứng Long.
Cả đoạn đường vô cùng thông thoáng, khi xe ra khỏi địa phận thành phố Vân Hải thì lượng xe lưu thông đã ít dần đi, trên con đường cao tốc vắng vẻ thẳng tắp cũng chỉ có những cây cột đèn cô đơn đứng cách nhau mười mét mà thôi.
“Nơi này cũng thật là hoang vắng quá”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487816/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.