“Cho mày chết!” 
Năm lần bảy lượt bị người khác khiêu khích và nghi ngờ thì Sở Phàm có tốt tính đến đâu cũng không thể giữ bình tĩnh nổi. 
Đầu anh ngửa ra phía sau, sau khi né một đòn của Châu Khải, anh liền cho anh ta một đấm vào mặt, khiến anh ta ngã sấp luôn xuống mặt đất. 
“Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?” 
Châu Khải tức giận bò dậy, tay chỉ vào mặt Sở Phàm quát mắng. 
Sở Phàm không thèm quan tâm đến suy nghĩ của anh ta mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, nếu Châu Khải còn không biết điều mà cứ tiếp tục khiêu khích anh thì anh sẽ không khách sáo nữa. 
Châu Khải tức giận nhảy xộc lên định đánh Sở Phàm nhưng Đổng Uyển Ngâm vội vàng đứng ra chặn lại giữa hai người: “Châu Khải, lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, anh đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” 
Thấy Đổng Uyển Ngâm thực sự tức giận thì vẻ mặt Châu Khải lúc này cũng không nén được cơn giận cảm thấy hơi mất mặt. 
Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Sở Phàm: “Thằng khốn, mày cứ chờ đấy, chuyện lần này còn chưa kết thúc đâu!” 
“Hơn nữa, nếu để tao biết được mày lấy cớ chữa trị bệnh để lợi dụng Uyển Ngâm thì tao nhất định sẽ không tha cho mày!” 
Nói xong, anh ta vùng vằng phủi tay, rồi quay người bỏ đi. 
“Cậu Sở, thật ngại quá, thực ra thì Châu Khải anh ta đang theo đuổi tôi, vốn dĩ lần này tôi không định để anh ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487769/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.