Người ta vẫn thường nói người sinh ra mình nhưng không nuôi mình, chặt đứt một ngón tay là đủ để báo đáp, người sinh ra và nuôi dưỡng mình, chặt đầu sẽ đủ báo đáp, còn người không sinh ra mình nhưng lại nuôi dưỡng mình, cả trăm kiếp cũng không báo đáp hết nổi.
Cho dù Sở Phàm và Trần Mộng Dao trước đó đã khổ sở như thế nào, chịu đày đọa bao nhiêu, thì hai người họ vẫn là những đứa trẻ mà nhà Trần Thủ Quốc “không sinh ra nhưng lại có công nuôi dưỡng”.
Giờ đây hai đứa con gái của vợ chồng Trần Thủ Quốc không còn nữa, nếu Sở Phàm mặc kệ bọn họ sống chết ra sao thì ra, về tình và lý vẫn có gì đó không đúng lắm.
Nếu không may có kẻ xấu cố tình lợi dụng chuyện này mà nói trước mặt ông Sở, đối với Sở Phàm mà nói không có gì hay ho cả.
Một lúc sau, vệ sĩ đi xuống đem cho vợ chồng Bạch Ngọc Lan một chiếc thẻ ngân hàng bên trong có năm triệu tệ.
Hai người không kêu khóc nữa, tay cầm chặt tấm thẻ, cúi đầu vái lạy về hướng văn phòng của Sở Phàm và cảm ơn trời đất, như thể vừa nhận được một thứ đồ quý hiếm trên thế giới vậy, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống dập đầu nữa thôi.
Giải quyết xong đống chuyện này, Sở Phàm mới thở phào, anh đang định bắt tay vào làm việc thì điện thoại của bác Đinh đột nhiên reo lên.
Bác Đinh nghe máy, sắc mặt tỏ vẻ kỳ lạ, nhưng vẫn nhìn sang Sở Phàm mà nói: “Cậu chủ, cô Đổng Uyển Ngâm nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487768/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.