“Vậy phải làm sao, ở chỗ đó có bao nhiêu xác chết, máu me be bét, lúc đó anh Sở Phàm đã nguy hiểm đến chừng nào!”, đôi mắt Trần Mộng Dao đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống. 
Chỉ cần nghĩ tới khả năng Sở Phàm có thể bị thương là lòng cô lại đau như cắt. 
Trái lại, Kiều Tuyết đang ngồi bên cạnh lại có phần điềm tĩnh hơn, dù sao cô cũng xuất thân từ con nhà võ, cũng đã hiểu sự đời, ít nhiều gì cũng biết chuyện tranh giành trong nội bộ dòng họ kiểu này. 
Dường như nhớ ra điều gì đó, cô bỗng vội nói: “Bác đinh, đến tận giờ này mà Sở Vân vẫn chưa ra tay với chúng ta, xét ở một góc độ nào đó, liệu có phải Sở Phàm chưa chết không?” 
Bác Đinh cũng hơi sững người, sau đó vui mừng đáp: “Cô Kiều nói đúng, sao tôi lại không nghĩ ra điều này chứ, cô nhắc tôi mới nhớ đó!” 
Đúng thế, nếu như Sở Phàm đã chết thì Sở Vân sẽ vì muốn che giấu việc cậu ta đã vi phạm quy tắc trong cuộc đọ sức giữa những người thừa kế mà buộc phải tiêu diệt toàn bộ những người biết chuyện này! 
Nhưng bây giờ bọn họ vẫn chỉ đang bị giam lỏng, vẫn tự do ăn uống đi lại, chứng tỏ rằng Sở Phàm vẫn chưa chết! 
Sở Vân không dám gϊếŧ bọn họ là lo khi Sở Phàm trở về, cậu ta sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của Sở Phàm, lúc này trong tay cậu ta có Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, chẳng phải hai người này chính là con tin hay sao? 
Tuy rằng đây không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487750/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.