Sắc mặt Sở Phàm thay đổi, anh nhìn qua Hứa Vạn Sơn ở bên cạnh. 
Người đằng sau phẩy phẩy tay, tỏ ý bảo anh không cần căng thẳng. Sau đó một giọng nói lanh lảnh vọng vào từ bên ngoài: “Anh, em mua gà về rồi đây, không bị ai đi theo cả!” 
Nghe thấy tiếng nói Hứa Vạn Sơn mới đi mở cửa. Một bóng người trẻ trung duyên dáng từ ngoài bước vào. 
Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người vừa vào là một cô gái tầm tuổi Trần Mộng Dao với hai bên tóc buộc đuôi ngựa và toát lên vẻ tinh nghịch. 
“Ấy, anh à người này tỉnh rồi kìa!” 
Cô gái nhìn thấy Sở Phàm đang mở mắt thì cười nói. 
“Ừm, tôi tỉnh rồi. Cảm ơn em gái đã chăm sóc.” Hứa Vạn Sơn còn chưa nói gì thì Sở Phàm đã lên tiếng. 
Anh nghĩ mình cũng tầm tuổi Hứa Vạn Sơn nên gọi cô bé này là “em gái” cũng không có gì là quá cả. Ai mà ngờ được cô gái ấy bỗng nhướng mày lên, thở hổn hển nói: “Đừng có mà tỏ ra thân thiết với chị đây. Anh là cái gì mà gọi tôi là em gái? Nếu không phải vì anh thì anh trai tôi cũng không mất việc!” 
“Gì cơ? Đội trưởng Hứa mất việc rồi ư?!” 
Sở Phàm kinh ngạc nhìn Hứa Vạn Sơn. 
Hứa Vạn Sơn vỗ vỗ đầu cô gái, nói với vẻ bình thản: “Đừng nghe cô bé này nói linh tinh, kể cả họ không sa thải tôi thì tôi cũng không muốn làm nữa. Rõ là một nơi phục vụ nhân dân ấy thế mà bị đám người đó làm cho ô uế hết cả. Ở lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487749/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.