“Mày là đồ ngốc à?!”
Mao Cương giơ tay tát tên đàn em một phát nảy đom đóm mắt.
Tên đàn em đó mặt mày ấm ức ngồi trên nền đất, trên người có đến hai chỗ đau đớn, suýt nữa thì hắn khóc lên thành tiếng.
Mao Cương hằm hằm trừng Sở Phàm một cái, trong ánh mắt lóe lên tia giận dữ, rồi nói: “Xin lỗi đã làm mọi người phải chê cười rồi.”
Thái Phúc ngồi bên cạnh không kìm được mà vui mừng âm thầm giơ ngón tay cái về phía Sở Phàm.
Không thể phủ nhận cách đối phó với mấy tên này của Sở Phàm quả là rất được, ít nhất là lợi hại hơn ông ấy rất nhiều.
Sống ở rể ba năm nay khiến Sở Phàm nắm được rất nhiều thủ đoạn mà đa phần những người con cháu khác của dòng họ không thể biết nổi.
“Anh Mao, có bàn chuyện tiếp nữa không đấy?” Không nghĩ nữa, Thái Phúc giả vờ tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Có chứ, anh chờ tôi một lát.” Mao Cương đang lấy khăn tay ra lau những vết nước trên mặt ông ta rồi vội vàng nói.
Thế này khiến cho sự oai phong của hắn từ lúc bước vào văn phòng đến giờ đã bị tan biến hết.
Sau đó Mao Cương nói ra mục đích lần này hắn đến đây, tên này khẩu vị không hề nhỏ, lại muốn tất cả dự án đại lý ở khu phố Tây của tập đoàn Minh Châu.
Phải biết là khu phố Tây không chỉ là một con phố, vì phố Tây là con đường chủ đạo móc nối cả khu phía tây của khu Tịnh Yên, nếu lấy được dự án đại lý của cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487678/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.