Giang Mậu có thể cầm đầu khu Tịnh Yên này thì về mặt biết nhìn nhận thời thế hơn hẳn Mao Cương, nên anh không sợ Giang Mậu sẽ phản bội anh, trừ khi có người cho hắn món lời lớn đến mức đủ để hắn phản bội, mà ở khu Tịnh Yên này, rõ ràng chẳng có một ai khác có thế lực lớn hơn nhà họ Sở cả. 
“Sở Phàm, cậu muốn tôi làm gì cho cậu không ạ?” 
Đã xác định phục tùng Sở Phàm, ngữ khí câu nói của Giang Mậu cũng thay đổi hẳn. 
“Anh cứ làm tốt vị trí đại ca của anh đi, khi nào cần tôi sẽ tìm anh sau.” Sở Phàm dửng dưng nói. 
Sau đó anh nhìn sang đám tay chân của nhà họ Sở rồi trầm giọng nói: “Vất vả cho các vị rồi, mấy người về đến chỗ bác Đinh nhận thêm một tháng tiền lương nữa nhé.” 
“Cậu chủ khách sáo rồi ạ, đây đều là những việc chúng tôi nên làm!” Người cầm đầu trong đám người đó dùng tay phải đấm vào lòng bàn tay trái rồi cúi người nói. 
“Tôi bảo các anh lấy thì các anh cứ lấy, không cần nói gì nữa cả.” Sở Phàm nói tiếp, sau đó bế Trần Mộng Dao rời khỏi đó. 
Từ trước đến giờ anh thưởng phạt rất rõ ràng, với thân phận hiện nay của anh lại sử dụng đến lực lượng nhà họ Sở quả đúng là không hợp lý lắm, thậm chí còn khiến cho những đám tay chân này bị phạt lây, cho nên thêm một tháng tiền lương cũng coi như là bù đắp. 
Đi ra khỏi Phong Thanh Minh Nguyệt Các, Sở Phàm cẩn thận đặt Trần Mộng Dao nằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487652/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.