“Ai, ai là Mộng Dao cơ?!” 
Sắc mặt Trần An hơi tái, nói với giọng vô cùng bất an. 
Thực ra hắn biết Trần Mộng Dao là ai, hắn đâu có ngu, nhà hàng vừa bắt được một con bé thì đã có người lao đến hỏi tìm, rõ ràng là nhằm vào con bé đó rồi. 
Nhưng lúc này Trần An đâu dám thừa nhận, phải biết là giờ Giang Mậu đã vào trong phòng đó rồi, có trời mới biết là anh ta đã tiến hành đến giai đoạn nào. 
“Còn không khai chứ gì?” Sở Phàm cười khẩy một tiếng, hằn học nhìn vào Trần An. 
“Tao......” Trần An hơi có vẻ áy náy không yên, nhưng trong lòng lại ấm ức không kém, đây là lần đầu tiên hắn bị một thằng thanh niên trẻ tuổi ép đến mức độ này, đúng là quá bực. 
“Cho mày ba giây, nếu không nói ra thì không bao giờ phải nói nữa.” 
Sở Phàm không cho Trần An một cơ hội do dự nào hết, anh lạnh lùng nói. 
“Chúng mày rốt cuộc là ai, cả khu Tịnh Yên này chẳng có mấy ai lại đối xử với tao như vậy cả, mày......” 
Trần An còn chưa nói hết, Sở Phàm đã mặc nhiên nói: “Mày đã lãng phí ba giây, xử hắn đi.” 
“Rõ!” 
Hai tên đàn em đứng sau Sở Phàm lập tức hô to, rồi lao vào Trần An, đấm túi bụi khiến Trần An ngã gục luôn tại trận. 
Trần An dù sao cũng chỉ là một công tử bột sống trong nhung lụa quen rồi, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám tay chân chuyên đánh người này. 
Hắn bị ấn xuống đất, lớn tiếng gào khóc: “Chúng mày mau thả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487651/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.