“Cái gì?”
Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đi từ trong phòng ra cũng nghe thấy câu nói đó.
Tiền vay từ chỗ Sở Phàm? Chứ không phải là tiền Mộng Dao lấy được từ dự án à?
“Mộng Dao con nói rõ ràng xem, số tiền này chẳng phải là con kiếm được sao? Liên quan gì tới cậu ta? Chẳng phải là tiền lấy từ dự án của con về à?” Bạch Ngọc Lan xét hỏi.
“Tiền của dự án làm gì có chuyện dễ ăn bớt cắt xén như thế đâu? Mỗi một khoản tiền đều ghi rõ ràng trong sổ sách cả, số tiền đem về nhà trước đây là tiền chia hoa hồng của dự án, mọi người tưởng làm người phụ trách sự án thì có thế rút tiền một cách trắng trợn ra hay sao? Nhà họ Trần giao dự án cho con thì bà nội cũng vô cùng quan tâm đến sổ sách thu chi, anh cả và Chung Đình cũng thường xuyên đến kiểm tra sổ sách, chỉ sợ con cắt xén tiền.” Trần Mộng Dao giải thích.
“Không kiếm chác được dễ dàng? Thế làm cái này có ý nghĩa gì chứ?” Sắc mặt của Bạch Ngọc Lan đột nhiên thẫn thờ ra.
“Làm dự án đâu chỉ đơn giản là vì tiền đâu, được phục vụ người khác thì con cũng thấy vui rồi.” Trần Mộng Dao nói.
“Im đi! Phục vụ người khác, người khác cho mày tiền không? Không có tiền thì mày có sống nổi không? Mày lớn đến từng này không phải là chúng tao nuôi mày à? Mày ăn bùn đất mà lớn được à?” Bạch Ngọc Lan không kìm được mà chửi luôn.
Trần Mộng Dao không dám nói gì nữa, lè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487594/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.