“Em cũng biết anh trai em nhìn thấy xe đã thích rồi, lúc nào cũng mong ước có một chiếc xe, nhưng hoàn cảnh nhà anh chị cũng đâu có cho phép mua xe được, nhà em có cả hai chiếc xe thế này, cho anh chị một chiếc chứ nhỉ.” Bạch Ngưu Lan cuối cùng cũng mở miệng nói. 
Nhưng sau đó nói lại ngay: “Kể cả là cho mượn cũng được, hai cậu con trai nhà anh đi chán rồi thì trả lại cho em, thằng lớn nhà anh có bằng lái lâu rồi mà đến giờ vẫn chưa có xe đi đây này.” 
“Ừ đúng, cho nhà anh chị mượn cũng được.” Lý Thúy cười tươi nói. 
Bọn họ cũng biết chiếc xe này đến cả mấy trăm nghìn, không phải nói cho là cho ngay được, hơn nữa, mượn về rồi, lúc nào trả chẳng phải là bọn họ tự quyết định à? Có khác gì lấy luôn đâu, chỉ là nói ra thì dễ nghe hơn thôi. 
“Chuyện này......” Trần Thủ Quốc định từ chối, nhưng lại không biết nên nói thế nào, hai chiếc xe ở nhà bọn họ đúng là hơi phí, nhưng dù sao cũng là xe mấy trăm nghìn liền, cứ thế mà tặng luôn được à? Đứng nói là người bên ngoại, kể cả là bố đẻ thì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định ấy chứ. 
“Xe này cũng không phải loại rẻ tiền, mấy người đem về có đủ tiền mà bảo dưỡng không? Một tháng cũng phải vài nghìn tệ đấy.” Trần Thủ Quốc hỏi dò. 
“Tiền bảo dưỡng một tháng vài nghìn tệ? Làm bằng vàng à?” Lý Thúy giãy nảy. 
“Mẹ, siêu xe là thế đấy, bảo dưỡng đắt lắm, bảo hiểm cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487579/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.