Định Ái Diệu đưa Nguyên Huyền về nhà một cách vội vã. Trên xe còn liên tục khuyên ngan về chuyện nhà hàng. Nhưng thực tế lời nói Nguyên Huyền không lọt vào tai được bao nhiêu. 
Thi thoảng Nguyên Huyền đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn vào bầu trời đêm với trăng sao lấp lánh. Con người nhỏ bé đến cùng cũng không thể đếm được tất cả. 
Thân thể nặng trịch đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ trên tầng hai. 
Không có tiếng động, không có ánh sáng đèn điện. Tất cả chỉ một màu tối đen. 
"Anh ấy hôm nay cũng không về?" 
Với tay bật lên công tắc, tiếng thở dài hoà lẫn dòng suy nghĩ. 
Nguyên Huyền thả người nằm phịch xuống ghế sofa, hai mắt vô hồn nhìn vào trần nhà. 
"Có chuyện gì sao?" 
Rõ ràng Nguyên Huyền đang lim dim muốn chìm vào giấc ngủ cho ngày dài mệt mỏi. Vậy mà trong đầu lại vang lên tiếng giọng dịu dàng ấm áp cùng hơi thở man mác mùi hương trầm. 
Nguyên Huyền không mở mắt, khoé môi cong lên ý cười: 
"Bây giờ ngủ mơ cũng cảm nhận được chân thật như vậy? Nếu nhìn thấy người thật thì tốt rồi." 
Lam Thành mặc quần áo ở nhà, bả vai hứng lấy đợt sương đêm ướt đẫm mảng lớn. Nhưng khí chất thanh cao lại càng trở lên rõ ràng. Đôi mắt màu hạt dẻ cùng mái tóc nhuộm bạch kim muốn phát sáng thay nhau đảo hồn thiếu nữ. 
Hắn tiến lại, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn trước mặt vào lòng. 
Ánh mắt dịu dàng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp vốn dĩ phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-nhat-duoc/2814159/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.