Giang Hải ở Tuyệt Ngự đợi ba ngày, vốn là muốn bàn bạc một số chuyện vụn vặt trước khi quay về Phương Đông.
Cuối cùng cũng không chịu nổi môi trường ở nơi này, lúc này vội rời đi.
Ở chỗ này, chỗ ở của người thuộc tầng lớp cao thì giống như thiên đường nhân gian, nhưng ra khỏi nơi này, cái chuyện gì bẩn thiểu cũng có thể gặp phải.
Ngoài đường phố thì gặp đàn ông thô bỉ.
Ven đường ngay cả nhà xí cũng không có cửa.
Phân chia giai cấp ở đây thể hiện rất rõ ràng.
Khiến cho Giang Hải không chịu nổi là vừa ra khỏi cửa chính là mùi khai của người đi tiểu bừa bãi.
Có điều, Tuyệt Ngự ngược lại không giống như bên ngoài đồn đại, ở đây trực tiếp dùng nước sông để uống.
Nhưng, con sông này cũng khiến cho Giang Hải nhìn mà nôn mửa không thôi.
Có người ở đây giặt quần áo, cũng có người đổ cứt đái vào.
Đặc biệt khiến cho người ta càng ghê tởm hơn là, có một cổ thi thể đang chậm rãi trôi xuống hướng hạ lưu, mà sắc mặt những người đàn bà đang giặt áo bên bờ sông vẫn như thường, giống như không trông thấy.
Ở lại mấy ngày nay, Giang Hải cảm thấy trên người mình dường như cũng dính vào cái mùi khai cổ quái kia.
“Đám tôm hùm kia đi đến đâu rồi?” Giang Hải thuận miệng hỏi.
“Có lẽ đến sớm hơn một chút so với chúng ta.”
“Chăm sóc thật tốt cho tôi, đừng để chúng chết.”
Ngày hôm sau, Giang Hải đã tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/3234701/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.