Nghiên cứu khoa học chứ không phải như làm ruộng, gieo xuống hạt giống thì sẽ có trái cây. Trong rất nhiều trường hợp, hao tổn tâm tư và chi phí quá lớn nhưng lại không thu hoạch được gì.
Huống chi, trung tâm nghiên cứu của tập đoàn Uyển Như mới vừa được thành lập.
Mà, tập đoàn Uyển Như thì sao? Nếu muốn dựa vào những kỹ thuật này tạo ra một hai cái đột phá đã là việc rất khó, huống chi mỗi một cái cũng cần có những đột phá của chính mình.
Thở dài thêm lần nữa, Cố Uyển Như xoa đầu, cảm thấy mình thật vô dụng. Mỗi lần gặp phải chuyện gì, cũng đều nhớ đến Giang Hải, mà cũng chỉ có Giang Hải mới có thể tới giúp cô.
Trên một chiếc tàu hàng lênh đênh trên biển lớn, Giang Hải đeo kính râm, cầm cần câu, nằm mơ màng ngủ trên ghế.
Trở về Phương Đông, tại sao không đi máy bay chứ?
Đối với Giang Hải mà nói, máy bay là phương tiện giao thông không an toàn nhất, một khi gặp phục kích, sống hay chết đều phải dựa vào số mệnh.
Hơn nữa, thân làm Đế Vương quản lý tất cả chuyện làm ăn của thế giới thế giới ngầm, đường hàng hải nằm gọn trong phạm vi khống chế của anh.
“Anh chắc chắn là câu như vậy có thể câu được cá chứ?”
Thuyền chạy cũng không chậm, cứ như vậy mà câu cá, sợ là chỉ có Khương Tử Nha mới có thể câu được.
Giang Hải cũng không để ý khoát khoát tay: “Sẽ có cá tình nguyện mắc câu.”
Thất Hồn bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/3234700/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.