Chương trước
Chương sau
“Linh Ngụy hội được tổ chức ở một nơi như vậy sao?” Giang Hải cười nhạo: “Chẳng lẽ muốn nhớ lại những ký ức đau khổ của quá khứ để cảm thấy mỹ mãn với hiện thực?”

Trước mặt Giang Hải là một căn nhà gỗ nhỏ rách nát, ở bên cạnh là một vách núi sừng sững.

Ngoài cửa phòng đã tụ tập rất nhiều người. Đương nhiên, Thất Hồn cũng phải đứng ở bên ngoài, chỉ có một mình Giang Hải mới có thể đi vào.

Giang Hải đến muộn, hơn nữa, là cố ý đến muộn.

“Mời nộp lại đồ tùy thân, tất cả những đồ đạc đó chúng tôi sẽ bảo quản cho anh.”

Giọng nói lạnh lùng khiến Giang Hải nhíu mày.

Ngoài cửa, có người muốn lục soát người Giang Hải, không cho anh mang bất cứ vũ khí gì vào.

“Anh xác định? Muốn lục soát người tôi?”

Ánh mắt Giang Hải lạnh lùng, khiến gã da trắng cao lớn sợ không dám soát người.

“Muốn soát người Đế Vương, mày xứng chắc.” Giọng nói lạnh lùng của Thất Hồn từ phía sau truyền đến.

Tuy nhiên, những người xung quanh đã nhanh chóng rút súng và chĩa vào Giang Hải và Thất Hồn.

Mọi người ở đây đều ghét người Phương Đông.

Hơn nữa, nếu không có gì ngoại lệ thì họ đều là cao thủ.

Phương Đông gọi đó là thuật luyện khí, còn người ngoài thì gọi nó là tu luyện phép thuật.

Thật ra chỉ là cách xưng hô không giống nhau thôi, chứ bản chất thì không có gì là khác nhau cả, những người đó lợi dụng quy tắc của trời đất để phục vụ cho bản thân mình, nhờ đó giúp bản thân mạnh lên.

Theo cách gọi của Phương Đông, thì tất cả mọi người ở đây đều thuộc cấp bậc cổ võ giả, cấp bậc không hề thấp.

Tuy nhiên, Giang Hải không hề sợ hãi, thậm chí, ánh mắt của anh còn đầy sát khí.

Ngày xưa, lúc người ngoại quốc bóc lột người Phương Đông, thì giống như bị đàn sói bao vây.

Bây giờ, Giang Hải đứng thẳng lưng, nếu không phải sợ gây ra chuyện, thì anh đã giết vài tên để thị uy rồi.

Thế nên từ lúc Giang Hải bước vào cánh cổng này, Giang Hải đã đại diện cho thế lực ngầm của cả Phương Đông, ngang hàng với các gia tộc của Linh Ngụy hội.

Giang Hải chậm rãi châm một điếu thuốc, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt như hổ rình mồi của đám da trắng đó.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

“Để anh ta vào.”

Bên trong truyền đến một giọng nói cổ quái, Giang Hải có thể nghe ra đó là người đứng đầu người Lập Dị.

Còn việc ông ta tên gì?

Giang Hải thật sự nghĩ không ra, có lẽ anh chưa bao giờ nghe qua tên của ông ta.

Vài người đàn ông và phụ nữ bỏ súng xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy thù địch.

Giang Hải đã giết rất nhiều ma cà rồng và người sói, nên trong lòng có chút xúc động, cũng là chuyện bình thường.

“Tất cả bỏ súng xuống!”

Lúc này Athena mới lên tiếng, giọng nói của cô ta rất quyến rũ.

Mọi người từ từ bỏ súng xuống, tránh đường tạo thành lối đi nhỏ.

Giang Hải không nhúc nhích, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại.

Anh rít mạnh một hơi thuốc, rồi phun khói vào mặt tên da trắng ở bên cạnh.

Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống.

Tên đàn ông da trắng vừa bị sỉ nhục, đã nhấc khẩu súng cửa anh ta vừa đặt xuống lên ngay.

Nhưng anh ta chưa kịp bóp cò ngón tay đã bị Giang Hải dùng một tay túm lấy.

“A......”

Gã hét lên một tiếng rồi từ từ quỳ xuống.

Giang Hải vặn đứt ngón tay của anh ta, nhưng anh không hề có ý định dừng lại, anh xoay mấy vòng khiến cho ngón tay của tên đó đứt lìa ra, làm tên đó hét ầm lên.

Cùng lúc đó có một người bên cạnh đã nâng súng lên, bóp cò.

“Bùm......”

Tiếng súng nổ vang, nhưng không biết Giang Hải đã biến mất từ lúc nào.

Ngay lúc đó Giang Hải cau mày nhìn xuống dưới chân mình.



Trên nền đất sỏi mịn, máu tanh văng tung tóe, vỏ đạn nảy lên, phát ra tiếng va chạm giòn giã.

Cách đó vài mét, có một người nằm đó, trong nháy mắt đã trở thành một xác chết.

Toàn thân anh ta co giật, cổ họng anh ta phát ra tiếng ặc ặc, trên cổ còn có một cái lỗ nhỏ, máu chảy ra đặc sệt và sủi bọt.

Nói giết liền giết, không hề do dự, đúng là độc ác mà.

Tất cả họ đều chĩa súng về phía Giang Hải, trong ánh mắt của họ đều lộ ra vẻ kính sợ.

“Dừng tay!”

Cùng lúc đó có một tiếng quát nhẹ vang lên.

Cánh cửa gỗ đổ nát từ từ mở ra, kêu cót két.

Athena mặc một chiếc váy hoa, đi chân trần, những ngón chân mỏng manh được sơn màu hồng quyến rũ, làn da của cô ta mịn màng tưới mức có thể bị những viên sỏi đá cứng rắn đó làm bị thương, khiến cho người nhìn cũng thấy xót xa.

Giang Hải hừ lạnh, búng tàn thuốc về phía một người sói.

Gã ta bị tàn thuốc lá dính trên mặt, tia lửa bắn ra, khiến cho lông đen trên người tên đó dựng hết cả lên, khiến cho gã gần như không thể không biến hình.

Không có ai chịu phục, trong lòng ai cũng rất khó chịu.

Nhưng theo Giang Hải thì mâu thuẫn này chưa đủ lớn, người chết cũng quá ít.

Tiếng sóng vỗ của thủy triều đã che dấu tiếng sóng biển, gió mang theo vị mặn của biển thổi vào.

Cả căn phòng yên tĩnh, trong giây phút mọi người như bị biến thành tượng đá bất động.

Gió dần nổi lên, thổi qua mái tóc dài của Athena, cũng thổi bay quần áo của nhiều người, phát ra tiếng sột soạt.

Ánh mắt Giang Hải vô cùng lạnh lùng.

Lần đầu tiên, không thể để mất mặt được, từ trước đến nay địa vị của những người thuộc thế giới ngầm đều được quyết định bằng nắm đấm.

Một mùi lạ ập đến, Giang Hải không nhịn được nhìn chằm chằm căn nhà gỗ trống trải.

Mùi thối rữa đó là mùi đặc trưng của người Lập Dị. Mùi này, giống như mùi của loài dơi, khiến Giang Hải rất ghê tởm.

Vừa vào căn nhà gỗ, anh đã nhìn thấy năm chiếc ghế tựa.

Ba chiếc ghế trong số đó đã có người ngồi, còn hai chiếc còn lại là của Giang Hải và Athena.

Còn những người Lập Dị thì họ ở trong căn phòng nhỏ phía trong. Bở vì họ là bộ tộc bị vứt bỏ, linh hồn bị nguyền rủa, nên bọn họ sợ ánh mặt trời.

Nên cái mùi ấy mới phát ra từ đó.

Không cần phải đoán, người Lập Dị ở trong cái hang chuột đó, nhất định là Wilder.

Giang Hải nhìn chằm chằm chiếc ghế đẩu gỗ thô kệch có thể đổ sập bất cứ lúc nào, lẳng lặng nói: “Tôi muốn biết, là ai nói phải lục soát người tôi.”

Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, Giang Hải chỉ vừa mới trở thành thành viên của Linh Ngụy hội đã giết người của hội.

Anh xuống tay rất dứt khoát khiến cho mọi người đều run sợ.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, là ai ra lệnh lục soát người tôi?”

Giang Hải không ngồi, liếc mắt nhìn sang.

“......”

Không khí giống như đông cứng lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía một người.

Một người mặc áo choàng linh mục.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Giang Hải gặp người này, nhưng nhìn quần áo cũng có thể thấy được đây là Giáo hoàng của Tòa Thánh.

David!

“Xem ra, đây là chủ ý của ông, lục soát người tôi cũng là ý của ông, chẳng lẽ ông không định giải thích một chút sao?”

Sắc mặt David rất kém, họ không ngờ thế lực Phương Đông mà họ vừa mới thu nhận, lúc xuất hiện lại ngang ngược như vậy.

Ban đầu, họ muốn thể hiện uy thế của Linh Ngụy hội thông qua việc lục soát người. Ngay cả việc Phương Đông có thể tham gia vào Linh Ngụy hội, thì điều đó cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ.

Không ngờ Giang Hải lại không nể mặt ai, vừa mới ở cửa đã khiến cho một người chết một người bị thương.

“Mấy người...... chẳng lẽ đây không phải ý của mấy người sao?” David nhìn lướt qua đám người đó.

Soát người đương nhiên không thể do một người quyết định được, mà phải do tất cả mọi người cùng tham gia.

“Ồ?” Giang Hải giả vờ giật mình, chế nhạo: “Ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc lục soát người tôi?”

Lúc này, trong một gian phòng khác phía sau tấm ván gỗ, có một giọng nói già nua vang lên: “Anh Giang, chuyện này anh không nên tức giận làm gì. Để bảo đảm sự an toàn, mọi người đều phải bị soát người, không ai là ngoại lệ cả.”



Thật khó có thể tin được lãnh đạo của người Lập Dị, người nắm giữ khối tài sản nhiều nhất thế giới, lại nói chuyện với Giang Hải nhẹ nhàng như vậy.

Nghe xong lời nói của Wilder, Giang Hải cười khinh thường, ngạo nghễ nói: “Đó là quy tắc của mấy ngươi, không phải của tôi.”

“Trước khi soát người, mấy người có hỏi ý tôi không?”

“Nếu Linh Ngụy hội đã mời Phương Đông gia nhập, thì các người cũng phải nghe cả ý kiến của Phương Đông nữa chứ.”

“Tôi không phải là khách của các người, càng không cần phải cầu xin mấy người.”

“Từ nay về sau tôi cũng là một người trong Linh Ngụy hội.”

“Soát người, chính là làm nhục tôi, theo tôi việc này cần phải có người chịu trách nhiệm.”

“Hơn nữa, người đó còn phải trả một cái giá lớn cho hành vi sỉ nhục này.”

Nói xong vẻ mặt của Giang Hải dần xuất hiện một nụ cười đắc ý.

Lúc này, Giang Hải không chỉ đại diện cho lợi ích của Phương Đông gia nhập Linh Ngụy hội, mà anh còn phải có thực quyền, thậm chí, trong cuộc đàm phán ngày hôm nay, anh cũng phải giành được thế chủ động.

Việc soát người ở ngoài của chỉ là một cái cớ để Giang Hải nổi giận mà thôi.

Quan trọng nhất là cái cớ này lại quá hoàn hảo.

Không khí như cứng lại, không một ai dám nói chuyện.

Mỗi người họ đều có suy nghĩ riêng. Sự bổ sung người vào chiếc ghế thứ sáu đã phá vỡ thế cân bằng, có lẽ việc bổ sung này là nước đi sai lầm của họ.

Để Đế Vương độc quyền chiếm giữ chiếc ghế của nhà vua, người Lập Dị đã phải trả một cái giá rất đắt. Mọi người đều cho rằng Đế Vương nhất định sẽ đứng về phía người Lập Dị, thậm chí trở thành một con chó của người Lập Dị.

Nhưng thật không ngờ, con chó Giang Hải này, ai nó cũng cắn.

Nó hoàn toàn là chó điên, giết người, hơn nữa còn bắt bọn họ phải giải thích, chẳng hề nề mặt bọn họ một chút nào.

Giang Hải cười nhạo, nhìn Athena.

“Nếu, tôi nói cho cô biết cách giải trừ lời nguyền mà gia tộc hắc ám đang phải gánh chịu, thì có có muốn biết không?”

Athena giật mình.

Lời nguyền này, không chỉ là khiến đàn ông sẽ chết nếu thừa kế vị trí chủ gia tộc, mà còn có nhiều di chứng khác nhau của việc kết hôn cận huyết.

“Anh… nói thật sao?”

Giang Hải bình thản nói: “Người Do thái cũng giống như các người, cũng bị nguyền rủa, nhưng đã có người Lập Dị chữa khỏi rồi.”

Sự việc này, đối với người Lập Dị là tuyệt mật, nhưng đối với Giang Hải thì đó chỉ là một viên thuốc nhỏ.

Để cả gia tộc giải trừ được lời nguyền thì là không thể, nhưng để giải cho một vài người thì điều đó dễ như trở bàn tay.

“Anh Giang......”

Giang Hải giơ tay ngắt lời Athena.

Anh quay lại và nhìn Phillips.

“Tôi nghe nói vương miện của Rudolf, đại diện cho quyền lực đế quốc của Hardy, vẫn luôn được cất giữ trong lâu đài Eagle, phải không?”

Lâi đài Eagle, hay còn được gọi là lâu đài Hardy, là di sản của gia tộc, ngay cả những người trong Linh Ngụy hội cũng không biết vị trí thực sự của lâu đài này.

Mà,vương miện của Rudolph lại được coi là do chúa ban tặng, để thay thế các vị thần cai trị hàng nghìn sinh linh.

Chỉ là chiếc vương miện này đã bị mất trong một cuộc chiến.

Gia tộc Hardy không thừa nhận kho báu thừa kế đã bị mất, nhưng họ vẫn bí mật tìm kiếm tung tích của chiếc vương miện này khắp thế giới.

Họ đã tìm kiếm hơn 10 thế kỷ rồi.

Nghe vậy, sắc mặt Phillips thay đổi rõ rệt, ông ta là thủ lĩnh của gia tộc Hardy, sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Hải được cơ chứ.

Giang Hải có thể nói ra được câu này, có nghĩa là Giang Hải biết vương miện của Rudolph đang ở đâu.

Lúc này, Phillips nghĩ đến rất nhiều khả năng.

Có lẽ, vương miện của Rudolph đang nằm trong tay Giang Hải, giống như Cựu ước bản khắc đá vậy.

“Sao cậu lại biết được vương miện của Rudolph?”

Giang Hải cười lạnh, từ từ xoay người.

“Tôi là Đế Vương đại diện của Phương Đông. Điều tôi muốn là bình đẳng tham gia Linh Ngụy hội.”

“Nhưng tôi không thể chấp nhận được sự sỉ nhục của mấy người, vì vậy, tôi quyết định không tham gia Linh Ngụy hội nữa.”

Nói xong câu đó, hai tay Giang Hải xỏ vào túi quần, ung dung đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.