Trong rừng cây nhỏ, lập tức truyền đến tiếng chém giết, mà xung quanh, lúc này đèn lại sáng rực lên.
Toàn bộ thị trấn Hoài đều bị bao vây, cho dù là ai, cũng định sẵn là sẽ phải chết.
Mặt Tả Quang Tổ xám như tro tàn, hai mắt trở nên đờ đẫn.
“Xem ra, đây là định mệnh!”
Ngửa mặt lên trời thở dài, nhà họ Tả ở Thanh Thiền một tay che trời, cứ như vậy mà tiêu tan rồi.
Thế sự vô thường, vận mệnh khó lường.
“Không, có nhân mới có quả.” Người mặc áo đen chậm rãi tiến lên trước.
“Ở Phương Đông, nếu ông cho rằng ánh trăng ở nơi khác tròn hơn, có thể rời khỏi đây.”
“Nhưng, ông không thể ăn cơm ở Phương Đông, lại cắn người ở Phương Đông.”
“Nhất là, cấu kết với giặc ngoài, điểm này, mới là lí do khiến nhà họ Tả bị diệt.”
Người mặc áo đen chậm rãi tháo áo choàng trên đỉnh đầu xuống.
“Hoành Độ Dương, thật không ngờ, Giang Hải vậy mà lại là con chó của hoàng tộc.”
Hoành Độ Dương chầm chậm lắc đầu, chế nhạo nói: “Ông sai rồi, Đế Vương, trước nay đều không nghe lệnh bất kỳ ai.”
“Đế Vương?”
Xưng hô xa lạ như vậy, nhưng, Tả Quang Tổ nghe lại cảm thấy hơi quen thuộc.
Đột nhiên trong nháy mắt, hai tròng mắt ảm đạm của Tả Quang Tổ lóe lên tia sợ hãi.
“Ông nói...... Giang Hải..... là...... là......”
“Đúng vậy, ông có thể an tâm mà chết rồi.”
Hoành Độ Dương ném ra một con dao găm: “Tự kết liễu một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/3234685/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.