Sắc mặt Nam Chiến nhất thời ảm đạm, chậm rãi nói: "Anh Bàng, ngay cả tôi cũng anh cũng không cứu sao?"
"Tôi có tiền, tất cả số tiền Lôi đại ca kiếm được hơn mười năm nay đều ở trong tay tôi."
"Bao nhiêu tiền?" Bàng đại ca nheo mắt lại, xem ra đây là một mối làm ăn rất được.
"Không..." Nam Chiến do dự, không phải vì tiếc mạng không tiếc tiền, mà là anh ta có suy nghĩ khác.
"Chỉ cần anh Bàng có thể bảo vệ cho con của Lôi đại ca, tất cả tài sản lúc còn sống của Lôi đại ca đều thuộc về anh." Nam Chiến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu Lôi đại ca có thể nghe được nhất định sẽ rất cảm động. Lúc đối diện với sự sống chết mới có thể nhìn ra ai mới anh em thật sự.
Bàng đại ca nhìn Đường Tuấn, trong lòng đã có tính toán.
Ông ta khoát tay cho người đưa Nam Chiến đi tĩnh dưỡng.
Nghiệp Gia nói: "Anh Bàng, anh đang muốn làm gì vậy?"
Bàng đại ca mỉm cười: "Số tiền này sẽ phỏng tay."
Nghiệp Gia nhíu mày: "Vừa rồi không phải anh nói..."
Bàng đại ca nói: "Người anh em, sự trung nghĩa của Nam Chiến khiến chúng ta bội phục. Nhưng, tiền này chúng ta không thể lấy."
"Nếu đã không thể lấy, thì phải đẩy đi, đẩy đi một cách có lợi nhất."
Sắc mặt Nghiệp Gia trở nên khó coi, chỉ sững sờ ở đó không nói lời nào.
Bàng đại ca lắc đầu: "Cậu nghĩ anh thành dạng người gì rồi?"
"Không nói đến quan hệ của tôi cùng với Lôi đại ca như thế nào, chỉ với phần nghĩa khí này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159010/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.