Cố Uyển Như nhất thời không biết đáp thế nào, mặt cô đỏ ửng.
Tuệ Thái thở dài: "Chị, vốn dĩ em cảm thấy những người đàn ông xuất sắc cũng chỉ như vậy, nhưng sau khi gặp anh rể, em phát hiện sau này nếu em có tìm chồng thì tiêu chuẩn cũng phải cao một chút."
"Vì cho dù người kia có ưu tú đến mấy nhưng so với anh rể thì một nửa cũng không bằng."
"Mà nè, chị, chị thích anh rể đến mức nào?" Tuệ Thái lại hỏi.
Cố Uyển Như thật sự nói không lại cô nhóc này, hừ một tiếng: "Ai cần em lo."
Hôm sau, Giang Hải tản bộ trong vườn trở về, vừa vặn đụng phải Cố Uyển Như đang đen mặt đi ra từ phòng bếp, cúi người xuống há miệng thở dốc.
Trông cô như vừa mới bước ra từ trong phòng thí nghiệm thuốc nổ vậy.
Tạp dề thì không nói đến nhưng trên mặt cô còn đeo mặt nạ bảo vệ.
"Em làm gì vậy?" Giang Hải hỏi.
Cố Uyển Như đỏ mặt, hừ một tiếng: "Còn không phải đang làm bữa sáng cho tên đầu heo nào đấy à?"
Một lúc sau Cố Uyển Như nghiêm mặt, khẽ cắn môi, bày ra bộ dạng bối rối.
Bưng cháo, loạng choạng đi ra.
"Đi rửa mặt đi rồi ăn sáng." Cố Uyển Như trầm giọng nói.
Giang Hải vội vàng đi rửa mặt, chưa đến một phút đồng hồ đã rửa xong.
Ngồi vào bàn, ngoại trừ cháo còn có mấy miếng bánh đen đen.
"Đây... là nhân tài nào làm vậy?" Giang Hải cảm thấy có chút lạnh sống lưng, rõ ràng là cháy rồi, hơn nữa còn cháy triệt để luôn.
"Anh có ăn không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159009/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.