Bàng đại ca cũng rất bất ngờ, vừa rồi bọn họ còn bình tĩnh ngồi tán gẫu câu được câu mất xem như vui vẻ, sao đột nhiên lại trở mặt rồi?
Là một người từng trải, tất nhiên Bàng đại ca cảm nhận được, trên người Giang Hải có khí thế rất đáng sợ.
Loại khí thế này làm cho người ta có cảm giác như lọt vào một nơi xác chất thành núi, máu chảy thành sông, bất giác run rẩy sợ hãi.
"Cậu Giang, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bàng đại ca lập tức nói: "Nếu như cần tôi giúp đỡ cậu đừng ngại."
Giang Hải hỏi: "Từ đây đến phố đi bộ đi đường nào là gần nhất?"
"Người của thành phố Giang Thanh các người cũng thật bừa bãi, dám ở phố đi bộ quấy rầy vợ của tôi."
Bàng đại ca kinh hãi, trong đầu ông ta vang lên những tiếng ong ong.
Có người quấy rầy vợ của Giang Hải, tên chuột nhắt nào lại đi đùa bỡn với hổ vậy, đây là chán sống rồi sao.
"Cậu Giang, là kẻ nào không có mắt như vậy?" Ngoài miệng Bàng đại ca hỏi vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu căng thẳng.
Phố đi bộ là nơi ông ta và Lôi đại ca cùng nhau quản lý, vì vậy năm mươi phần trăm là do người của ông ta có mắt không tròng.
Bàng đại ca không hề hay biết, lúc này ông ta và Lôi đại ca đều không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Thật sự có câu nói không hề sai, người đang ngồi trong nhà, họa trên trời ụp xuống.
Giang Hải không hề để ý tới ông ta nữa, chỉ nhanh chân đi ra khỏi biệt thự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159005/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.