Đại Phúc Mã không có khoác lác, anh ta quả thật là võ giả, chẳng qua là loại không chính thống mà thôi.
Không chỉ có vậy, đằng sau Đại Phúc Mã còn có hào môn ở phương Bắc chống lưng.
Tần Hiên, đối với anh ta mà nói chẳng qua là thằng hề đang nhảy nhót, nói diệt liền diệt.
Ngay cả anh Lôi ở thành phố Giang Thanh, Đại Phúc Mã hiện tại cũng không sợ, chỉ là, không muốn bại lộ quá sớm thế lực của mình mà thôi.
Cho dù muốn tiêu diệt anh Lôi, tốt nhất là làm cho anh Lôi và anh Bàng lưỡng bại câu thương.
Dã tâm của Đại Phúc Mã rất lớn.
Lãng Hương cũng chỉ có một cái khách sạn, trang thiết bị lắp đặt chả ra làm sao, nhưng cũng tương đối sạch sẽ.
Lúc này, trong khách sạn đang trình diễn một vở kịch tình cảm mãnh liệt.
"Tiểu Trương, Hùng Phong chẳng ra làm sao cả, làm sao mà nhanh như vậy đã xong việc rồi?"
Đại Phúc Mã ngậm điếu thuốc, nhếch miệng cười ma mị: "Học hỏi Đại Tượng nhà người ta kia kìa, đều đã hơn một tiếng rồi, cô em kia mắt đều trợn trắng rồi nhỉ?"
"Không thì sao lại gọi anh ta là voi cơ chứ? Cũng chỉ có anh Đại Phúc Mã mới có thể so với anh ta thôi, tôi uống thuốc cũng không Lâm được như vậy."
Trong khách sạn, một trận cười vang.
Mấy cô gái ở quán hát ngày thường công việc hầu hết là hát và uống rượu với khách, mấy tư thế này là không được đào tạo, những tên lưu manh dưới trướng Đại Phúc Mã kia, hơn 20 người chính đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158983/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.