Có người vừa mới nâng tay lên, côn gậy trong tay còn chưa kịp rút ra chào hỏi đã bị đá bay rồi.
Rất nhanh, mười mấy tên lưu manh đều nằm ra đất kêu cha gọi mẹ.
Vài tên lưu manh thông minh hơn chút thì vội vàng rút lui về sau, mẹ ơi, may mà trốn nhanh, bị mấy người này đánh một lúc nữa không chết cũng tàn phế.
Kim Thâu anh dũng lạ thường, ra tay không lưu chút tình nào.
Những ngày tháng điên cuồng tập luyện này, Kim Thâu cũng dồn nén đủ lệ khí rồi, mỗi ngày đều hận không thể tìm kẻ nào đui mù đến đánh cho hai phát, cũng để nghiệm chứng xem bản thân luyện tập đến trình độ nào rồi.
Đang lúc ngứa tay không chịu được, người ở thành phố Giang Thanh lại kéo nhau đến.
Bây giờ khó khăn lắm mới có nơi để phát tiết, cậu ta làm sao để cho Tần Hiên đoạt trước được.
Tần Hiên lật ngã một tên, trừng lớn mắt, nổi giận đùng đùng.
Tên nhóc Kim Thâu này, một đấm hạ một người, nhanh đến mức kinh ngạc, trong nháy mắt đã có đến 4, 5 người bị cậu ta đánh nằm bò ra rồi.
Một chân đá ra, sẽ có một người cong lưng như một con tôm, kêu thảm bay ngược ra ngoài.
Kim Thâu miệng còn không ngừng hét: "Không sảng khoái, một chút cũng không sảng khoái.... thật là không chịu nổi một kích."
Tần Hiên nôn nóng.
"Kim Thâu, mày cmn đừng có mà đánh chết người, chúng không bò dậy được thì không có đợt hai để đánh nữa đâu."
Mấy tên lưu manh trốn được ra sau toàn thân run rẩy, đợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158982/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.