Môi của Diệp Thụy Nguyệt tái đi, mặt đỏ ửng.
Cô nói nhỏ: "Người Diệp gia, nhìn thấy Giang Hải giống như nhìn thấy ông cố. Vì vậy, tôi phải quẩn chuyện này."
"Ồ?"
"Hóa ra chuyện đó là thật sao?"
"Nghe nói đây là nguyên văn lời của ông cụ Diệp."
"Giang Hải này là ai? Sao ông cụ Diệp lại nói như vậy?"
Ngay khi cô vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên lặng lạ thường.
Bạch Hiệu nhìn chằm chằm Diệp Thụy Nguyệt, đôi mắt bỉ ổi không ngừng quan sát cô, nhếch mép liếm môi: "Đứa con hoang này đúng là có phúc mà. Cô gái Diệp gia này, không tệ, không tệ..."
"Tốt hơn hết là anh không nên khiêu khích Diệp gia.” Lập Minh ở bên cạnh nhắc nhở: “Ông cụ Diệp là người có công hộ quốc đấy.”
“Xì, trước giờ tôi đã bao giờ dùng vũ lực để ép buộc phụ nữ chưa hả? Tưởng tôi cũng trói họ vào giường giống các người hả?"
“Tôi thích những người phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng tôi, hơn nữa...... tôi sẽ để họ chủ động tiến đến.”
Lập Minh vẻ mặt kỳ quái, khinh thường bĩu môi.
Trong lòng thầm mắng anh ta thật sự là cầm thú, thủ đoạn chuốc thuốc đê hèn mà nói cứ như hay lắm ấy.
“Anh nghĩ cô ta có thể mang Giang Viên đi được không?” Lập Minh hỏi.
Bạch Hiệu cười tủm tỉm: “Mang đi được thì sao, mà không đi được thì lại sao?”
Quả thực, mặc kệ có thể mang đi được hay không, Giang Hải và Cục bảo mật số 13 coi như đã đối đầu với nhau rồi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng hét tức giận: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158967/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.