Đường Hiểu Trúc cau mày, một nhân viên nhỏ nhoi lại dám không coi Cục bảo mật số 13 ra gì.
Cô ta cau mày, quay đầu lạnh lùng nói với mấy người cấp dưới: “Vào tìm người.”
Mấy người cấp dưới lập tức xông tới, nhân viên tiến lên ngăn lại: “Các người không được vào, này là….”
“Bốp.”
Một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, nhân viên bị ngã qua một bên, một bên má sưng húp, đầu kêu ong ong.
“Anh là người đầu tiên dám cản người của Cục bảo mật số 13, thật không biết trời cao đất rộng.”
Anh nhân viên nằm trên mặt đất một lúc vẫn không đứng dậy nổi, gắng giơ tay lên: “Các người…..”
Cố Uyển Như và Mục Yên đang nhận được lời khen từ mọi người, tiếng vỗ tay như sấm, ngay lúc đó, cửa hội trường bị đạp mạnh.
Đường Hiểu Trúc xông vào.
Mọi người đồng loạt nhìn qua nhíu mày.
Trên sân khấu Cố Uyển Như nở nụ cười, ngay sau đó, cô tiếp tục giới thiệu kế hoạch hợp tác tiếp theo của tập đoàn Uyển Như.
Mục Yên sắc mặt bỗng trầm xuống, cảm thấy có gì đó không ổn.
Ở bữa tiệc lúc này mang tới cho cô ta một loại cảm giác như mưa bão đang kéo tới, dường như sẽ có chuyện lớn xãy ra.
Nhìn về phía Giang Hải, cô ta lập tức khẳng định suy đoán của mình.
Lúc này, khóe miệng Giang Hải nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lanh như bang, nhìn chằm chằm Đường Hiểu Trúc.
Ánh mắt nguy hiểm đến cực điểm, có thể cảm nhận được, Giang Hải đang cố gắng đè nén lửa giận.
Bạch Lang cười âm hiểm: “Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158966/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.