Chương trước
Chương sau
Tô Đồng suýt nữa nhịn không được mà cười ra tiếng.
Cố Uyển Như cứ chờ đen đủi đi là và.
Mà Giang Hải, sợ là cũng sẽ bị đánh te tua cho mà xem.
Chỉ cần để cho anh ta một hơi tàn, cô ta muốn anh ta phải quỳ dưới chân của mình.
Tô Đồng rất thích khả năng đánh đấm của Giang Hải, nhất là cái eo có vẻ rất có sức bật kia nữa.
Giang Hải rất quen đường đi về phía văn phòng bảo vệ.
Lưu Thành nhíu mày, cười lạnh: "Ranh con, có biết kẻ gần đây nhất dám tới đây gây sự có kết cục gì không hả?"
Giang Hải tìm cái ghế, để Cố Uyển Như ngồi xuống.
Lập tức nói: "Nghe nói đã đi ở rể, còn cưới bà chủ của các anh làm vợ."
"Tôi còn nghe nói lúc ấy anh ta đã lái xe tông thẳng vào đây đấy."
Lưu Thành vươn tay túm lấy cổ áo Giang Hải: "Mày đây là đang muốn chết sớm hơn một chút sao."
"Tưởng đây là nhà mày hả?"
Giang Hải nheo lại mắt, cũng không phản kháng, mặc kệ cho Lưu Thành túm lấy cổ áo mình, nước bọt phun trên mặt mình.
Lúc này Tô Đồng đột nhiên khóc nấc lên, khóc thút thít, kể ra Giang Hải cỡ nào vô sỉ.
Không chỉ đánh cô ta, còn sàm sỡ cô ta.
Rồi cô ta chỉ vào Cố Uyển Như: "Còn có cô gái này nữa, cô ta chính là đồng lõa."
"Ranh con, cậu nói xem chuyện này phải làm sao đây?" Lưu Thành cả giận nói.
"Các anh nói thử xem nên xử lý thế nào." Giang Hải chậm rãi lấy gói thuốc ra, châm một điếu, mặt không biểu tình.
Bả vai lắc một cái đã tránh thoát khỏi tay Lưu Thành.
Khói thuốc lượn lờ, phun một hơi thuốc lên mặt Lưu Thành.
Lưu Thành tức điên lên, tên khốn này, lúc này còn không xem ai ra gì, nghĩ không ai dám làm gì gã sao?
Có lẽ tên này vẫn không biết, thành phố Giang Tư bây giờ là thiên hạ của ai.
"Lên, đánh gãy tứ chi của tên khốn này cho tôi!"
Lúc này, bên ngoài có một âm thanh lạnh nhạt hờ hững vang lên: "Tôi muốn xem thử, là ai không có mắt như vậy."
Triệu Tùy chắp tay sau lưng, chậm rãi nghênh ngang đi vào.
Tô Đồng thấy chỗ dựa đến rồi, càng khóc to hơn.
"Honey, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh ta... anh ta bắt nạt em." Một tay chỉ vào Giang Hải, Tô Đồng bổ nhào vào trong ngực Triệu Tùy, bả vai rung rung, gần như muốn hôn mê.
Triệu Tùy dùng giọng bề trên, hừ lạnh nói: "Các người, ai là người chịu trách nhiệm?"
Lưu Thành nói: "Là tôi."
"Nói cho cậu biết, tôi và Anh Hiên của công ty bảo vệ các người là bạn tốt."
"Tôi cũng đối tác của là tập đoàn Uyển Như, cũng có quan hệ rất tốt với Cố tổng."
"Cậu nói xem, việc này xử lý như thế nào?"
"Thật không ngờ, hoàn cảnh đầu tư ở thành phố Giang Tư lại loạn như vậy, sợ là tôi phải suy nghĩ lại việc hợp tác với tập đoàn Uyển Như rồi."
Triệu Tùy bắt đầu diễn, diễn xuất này cứ như ảnh đế vậy.
"Anh xác định là anh biết Cố Uyển Như?" Giang Hải cười nhạo.
Nghe xong lời này, Cố Uyển Như cũng suýt thì bật cười.
Anh hừ lạnh nói tiếp: "Sợ là anh biết cô ấy, nhưng cô ấy lại không biết anh đấy?"
"Vớ vẩn, đánh anh ta tàn phế cho tôi, chết tôi chịu trách nhiệm." Triệu Tùy tức giận đến dậm chân, nói với Lưu Thành: "Nếu như chuyện này xử lý không tốt, tôi chỉ có thể nói lại chi tiết với Anh Hiên gia của các người thôi."
"Ta còn muốn nói chuyện này với Cố tổng, công ty bảo vệ thành phố Giang Tư, không thể bảo vệ an toàn cho nhà đầu tư."
Những người này đều biết, tập đoàn Uyển Như ai cũng có thể đắc tội, duy chỉ có Cố Uyển Như, cho dù có mười cái mạng cũng không dám có chút bất kính.
Nếu ai dám nói Cố Uyển Như một câu nói bậy, thì kẻ đó đừng hòng được hợp tác với Cố Uyển Như.
Mấy người Tần Hiên, Kim Thâu, có thể cho người đó đi ăn một bàn Mãn Hán toàn tịch, làm kẻ đó đến tận kiếp sau vẫn còn nhớ rõ đừng đắc tội người không thể trêu vào.
Lưu Thành khoát khoát tay: "Đánh cho tàn phế, rồi ném ra ngoài."
Lại nhìn Cố Uyển Như một cái, thầm nghĩ, cô gái xinh đẹp như vậy thật là đáng tiếc.
"Cô ta cũng đánh cho tàn phế đi."
Mọi người xoa tay, sói nhiều thịt ít, sợ mình chẳng được đánh cái nào.
Nhưng vừa cất bước, đằng sau bỗng vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Là ai uy phong như vậy, muốn đánh người ta tàn phế rồi ném ra ngoài?"
Mấy người của công ty bảo vệ rất chi là quen thuộc với giọng nói này.
Tần Hiên đến rồi.
Tần Hiên sắc mặt tái nhợt, bước nhanh vào.
Trong nội tâm mắng to không ngớt, bọn đần này, lại dám chặn Giang Hải ở bên trong.
Chặn Giang Hải vậy thì thôi, Giang Hải thuộc là người mà không ai đánh lại được.
Nhưng lại còn có cả Cố Uyển Như.
Nếu kẻ nào mà động đến Cố Uyển Như, Diêm Vương cũng không dám thu linh hồn dơ bẩn của kẻ đó.
Quả thực chính là động thủ trên đầu thái tuế, Giang Hải mà nổi giận thì tất cả những người ở đây đều phải kêu cha gọi mẹ.
Trực tiếp đi tới trước mặt Giang Hải, chắp tay cúi chào: "Anh Giang, Cố tổng!"
Tất cả mọi người đồng loạt sững sờ.
Lưu Thành như rơi vào mơ hồ, đây là tình huống gì đây, không phải Tần Hiên gọi điện thoại để hỗ trợ xử lý chuyện này sao?
Sao lại thế nào? Lầm rồi, có lẽ kẻ cần xử lý chính là cô ả ăn mặc lẳng lơ khóc lóc kể khổ kia?
Triệu Tùy chớp mắt mấy cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Toàn thân run lên, lông mao dựng đứng.
Không thể nào trùng hợp như vậy được?
Triệu Tùy đột nhiên cảm thấy, cô ả trong ngực mình không thơm nữa rồi.
Ả đàn bà chết tiệt này, gây họa lớn cho mình rồi.
Cố Uyển Như quay đầu dang một bên, cô đang rất giận.
Giang Hải lại cười nhạt một tiếng, ánh mắt sắc bén: "Anh Hiên, anh đúng là có được dàn cấp dưới giỏi quá nhỉ?"
"Có phải tôi nên chúc mừng Anh Hiên, đã biến thành phố Giang Tư thành địa bàn của mình rồi."
"Nhìn xem, rất uy phong nha. Trung tâm thương mại gặp chuyện không may, lại trong thời gian ngắn như vậy, điều được nhiều người như vậy tới."
"Anh Hiên, có phải tôi nên bị những bảo vệ này dánh thành bị thịt mới được?"
Tần Hiên toát hết mồ hôi lạnh, nhưng anh ta cũng không dám hé nửa lời.
Chuyện này, có chút khó giải thích rồi.
Anh ta đúng là cho người giải quyết, cũng cũng không nói nên giải quyết thế nào.
Quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Chuyện này, là ai xử lý?"
Tên bảo vệ kia ngơ ngác tiến lên: "Anh Hiên, là tôi xử lý."
"Cương Tử chỉ là muốn mang tên này...”
"Bốp~... Bốp~ Bốp~...”
Tần Hiên vung tay lên, tới tới lui lui cũng không biết đã tát bao nhiêu cái.
Đánh đến mức gã bảo vệ kia ngất đi.
Lập tức đưa ánh mắt về phía Triệu Tùy.
Triệu Tùy đã biết có gì đó không đúng, người thanh niên, lai lịch không nhỏ.
Lập tức gã đẩy Tô Đồng ra, như thể cô ta là ác quỷ: "Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tô Đồng lau nước mắt: "Là anh ta, anh ta muốn sàm sờ em."
Triệu Tùy thật sự muốn khóc luôn rồi, giờ là lúc nào rồi, cô còn muốn vu oan người ta.
Mọi người cũng đâu có mù, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, chính mình lẳng lơ như thế nào còn không tự hiểu được hả?
Bên cạnh người ta có một đại mỹ nữ như thế rồi còn thèm đi sàm sỡ cô?
So sánh với Cố Uyển Như, Tô Đồng chỉ là một bãi phân chó.
Nói chuyện mà cũng đang bốc mùi hôi thối.
Tần Hiên lại nhìn về phía Lưu Thành: "Là cậu muốn đánh gãy tứ chi của anh Giang?"
"Là cậu muốn đánh gãy tứ chi Cố tổng?"
Lưu Thành điên cuồng nuốt nước bọt, sợ đến mức hai đầu gối bủn rủn, suýt nữa ngã quỵ xuống.
Anh ta, chưa từng thấy Tần Hiên tức giận như vậy.
"Không phải... Anh Hiên... là anh bảo tôi...”
"Tôi bảo cậu?" Tần Hiên giơ chân đá Lưu Thành một cái lộn mòng.
"Tôi bảo cậu bất kính với anh Giang à?"
"Tôi bảo cậu bất kính với Cố tổng à?"
"Biết Cố tổng là ai không?"
Anh ta vừa nói xong, tất cả bảo vệ đều giật mình.
Có thể được Tần Hiên cung kính như vậy, còn họ Cố, thành phố Giang Tư có thể tìm được người thứ hai sao?
Lần này chết chắc rồi, không ai có thể ngờ được, bọn họ vậy mà ý định ra tay với chính bà chủ của mình.
Cái tội này có mang đi giết cho chó ăn chó cũng không thèm ăn ấy.
Cố tổng? Triệu Tùy thầm nói, xong rồi.
Cái tên đó đã nói lên rất rõ rồi.
Công ty của Triệu Tùy gặp rắc rối lớn, vốn muốn đến thành phố Giang Tư tìm cơ hội.
Không ngờ, vốn còn tưởng mang theo cô ả lẳng lơ này để giải sầu, nhưng cô ta lại gây ra cho mình một phiền phức lớn nhường này.
Sau chuyện này, chuyện hợp tác xem như sôi hỏng bỏng không rồi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Đồng, hận không thể lập tức đánh chết ả đàn bà này.
Triệu Tùy tiến lên một bước, nịnh nọt nói: "Cố tổng, tôi đâu biết được cô ta chọc giận cô, cô đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân nhé...”
"Honey, là bọn họ bắt nạt em, sao anh lại còn xin bọn họ." Tô Đồng chỉ được cái ngực to còn não thì teo, lúc này rồi mà vẫn chưa hiểu đến cùng xảy ra chuyện gì.
"Cút!" Triệu Tùy đẩy Tô Đồng ra, lại còn đá thêm một cái: "Cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô nữa."
"Cô chỉ là một kẻ gây tai hoạ, mang đến sự xui xẻo."
Lập tức lại chuyển sang vẻ mặt nịnh nọt thấp hèn.
"Cố tổng, nếu sớm biết là cô, tôi đã đánh gãy chân của cô ta rồi...”
Cố Uyển Như trầm mặt: "Nếu như không phải tôi thì sao? Vậy người bị đánh gãy chân sẽ là ai?"
"Không không... Cố tổng, tôi không phải ý đó...”
Cố Uyển Như kéo Giang Hải, nhỏ giọng nói: "Được rồi, chúng ta trở về đi, ở đây nhốn nháo quá."
"Được." Giang Hải đang định đi ra ngoài.
Triệu Tùy vội nói: "Cố tổng, sáng mai, tôi sẽ đến văn phòng để tạ lỗi với cô...”
"Không cần đâu, tập đoàn Uyển Như tạm thời không có dự án phù hợp để hợp tác với anh." Cố Uyển Như nói.
Triệu Tùy ngẩn ngơ, như rơi vào hầm băng.
Chỉ biết trơ mắt nhìn Giang Hải và Cố Uyển Như rời đi.
Triệu Tùy đưa tay lên hung hăng tát cho Tô Đồng một cái.
"Bốp~...”
Âm thanh thanh thúy.
Nhưng mà, vẫn chưa hết.
Kế tiếp.
"Bốp bốp bốp...”
Tiếng tát liên tiếp vang lên.
Giống như đốt một dây pháo nổ, rất có tiết tấu.
Cái mũi của Tô Đồng lệch qua một bên, quên cả việc khóc.
Ôm lấy mặt, cuốn tròn người lại, cầu khẩn anh ta đừng đánh mình nữa.
Đánh mệt mỏi, Triệu Tùy mới cầu khẩn Tần Hiên: "Anh Hiên, chuyện hợp tác, anh có thể...”
"Không thể." Tần Hiên quả quyết cự tuyệt.
"Không tiễn."
Suýt nữa bị anh ta hại chết, thế mà còn không biết xấu hổ mở miệng nhờ mình giúp.
Tần Hiên nói: "Anh Triệu, trước khi anh đi, tôi cho anh một lời khuyên. Ngày nào đó nếu như anh chết thảm, không phải ông trời không chiếu cố anh, mà là do anh quá ngu xuẩn."
Dứt lời, Tần Hiên đứng chắp tay, Triệu Tùy đành phải cắn răng dậm chân rời đi.
Nhìn Tô Đồng, Tần Hiên nói: "Ném cái thứ xui xẻo này ra ngoài cho tôi."
Lập tức, ánh mắt lạnh như băng của Tần Hiên đảo qua mỗi khuôn mặt: "Lưu Thành xuống làm bảo vệ bình thường, tất cả mọi người tham dự ngày hôm nay, chạy hai vòng quanh thành phố."
"Ai không chạy, lười biếng, trực tiếp đuổi việc."
"Nhớ kỹ, ở thành phố Giang Tư, phải nói chuyện bằng đạo lý, không phải nói chuyện bằng nắm đấm."
"Một đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."
Thành phố Giang Tư rộng thế nào mọi người đều biết một con số đại khái.
Nhưng lần này, Tần Hiên để cho bọn họ dùng chân đi đo đạc.
Hai vòng!
Tất cả bảo vệ, không một người nào dám lên tiếng.
Nếu như bị công ty bảo vệ thành phố Giang Tư đuổi việc, sẽ không thể sống yên ổn được, ai cũng xem thường kẻ đó.
Tuy Tần Hiên là mãng phu, nhưng anh ta biết rõ, Giang Hải để anh ta phụ trách công ty bảo vệ thành phố Giang Tư là ký thác kỳ vọng.
Tần Hiên rõ ràng hơn ai hết, có thể đi theo Giang Hải, đó là vinh dự chí cao vô thượng.
Mới đầu, trong lòng của anh ta có không phục, cho dù phục cũng là bị đánh nên giả vờ phục thôi.
Nhưng đến ngày hôm nay, thứ mà Giang Hải cho hai anh em họ, vượt xa những gì lúc trước họ mất đi.
Cái này khiến anh ta càng thêm quý trọng địa vị hiện tại, và nhất là sự tí nhiện không dễ gì có được của Giang Hải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.