Đế vương, có sứ mệnh bảo vệ Phương Đông, không quan tâm tới sự thay đổi của tầng lớp thống trị.
Nhưng, ranh giới lãnh thổ là điểm mấu chốt cuối cùng.
Nếu có xâm phạm, Đế vương chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Nhưng từ xưa tới nay, sự hy sinh của Đế vương chưa bao giờ cần được ghi nhận.
Hoàn toàn không để ý tới những hư danh là tiếng thơm muôn đời hay tiếng xấu muôn thuở.
Đế vương, không thừa nhận những việc đã từng làm, cũng chưa từng giải thích bất cứ chuyện gì.
Chuyện ta ta làm, tự có ông trời nhìn thấy.
Ngài Lục Nhị thấp giọng nói: “Lẽ nào lại muốn tôi gọi anh là Thiên... ở đây.”
Giang Hải cười nói: “Tôi không muốn giành sự nổi bật của ai cả.”
Anh ta lại nói: “Tôi lại thấy, lần này anh Giang tới là muốn được nổi bật đấy.”
Nói tới đây, Giang Hải ra dấu muốn đi tới vườn hoa ngồi một lát.
Giang Hải hỏi: “Anh Lục Nhị tìm tôi, chắc có việc gì muốn nói rồi?”
Phương Mỹ Kỳ lại nói lời cảm ơn: “Nếu không phải những vật tư kia của anh Giang thì e là bây giờ tôi không đứng được ở đây rồi.”
Tuy chỉ là một hành động hời hợt nhưng lại chính là ơn cứu mạng.
Giang Hải lắc đầu: “Cô Phương thật sự là rất biết nói đùa đấy.”
Bàn tay của Lan Kiều nắm chặt lại, nội dung nói chuyện của họ lại một lần nữa làm mới những nhận thức của cô ta với Giang Hải.
Anh vậy mà lại từng cứu mạng của Phương Mỹ Kỳ, em gái của Ngài Lục Nhị.
Không cần biết Giang Hải có nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158953/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.