“Ông Hắc, ông đừng vội, cứ từ từ nói” Một người bước lên, cúi người nói.
Nói mãi mà mới nói có vài chữ thôi, tự bản thân Ông Hắc cũng phiền lắm rồi, đến cả nói chuyện còn khoa tay múa chân để ra dấu: “Cút... cút... cút....”
Lần này đại khái là có thể nghe hiểu được, nghe nói có người gây chuyện, vừa mới đuổi tới nơi đông người này nào biết được là chuyện gì chứ.
Ra dấu tay ngang dọc nhìn bảy tám người kia, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.
“Cút.”
Lần này chỉ có một chữ, nên mọi người hiểu được ngay lập tức.
Hít hai hơi thật sâu, vỗ vỗ ngực cho thuận khí.
Thế này mới có thể bình tĩnh lại được.
Chỉ vào những người bảo vệ đang nằm bẹp dưới đất không thể đứng dậy được kia nói: “Đưa... đưa đi.”
Đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh khiến lòng người run rẩy.
Ông Hắc nhìn chằm chằm Thất Hồn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Tửu quỷ, ở đâu rồi?”
“Không biết.” Thất Hồn nhẹ nhàng nói.
“Nếu là đồ vật của ông ta, xếp hạng cao tự nhiên cũng không phải là vấn đề gì.” Ông Hắc cuối cùng cũng nói được một cách lưu loát.
“Thứ này tới rất chi là đúng lúc, có thể để tôi đưa đi bây giờ luôn được không?”
Giọng nói lại trở nên hài hòa thân thiện hơn, hỏi một cách cực kì khách sáo.
Thất Hồn nhìn Lâm Đan bị dọa ngốc rồi nói: “Tôi đã tặng cho cô ấy rồi, cô ấy quyết định.”
“Hai người... là...” Ông Hắc đánh giá hai người.
“Là bạn, bạn bè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158952/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.